Lang Hổ

Chương 4

…Đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu…

Sự lộn xộn trong tầm nhìn đang rung chuyển.

Những ngón tay của Đông Bất Thặng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trắng ngần và xương bướm đang nhô cao của cô. Trái ngược lại với sự chuyển động nhẹ nhàng, lãng mạn của phần thân trên, phần thân dưới lại chuyển động một cách điên cuồng mà đầy mãnh liệt.

Đông A miễn cưỡng dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, bàn tay thô ráp của người đàn ông lướt qua bộ ngực trắng nõn nà, cô nằm trên chiếc bàn lạnh lẽo bị chơi trong nửa giờ, hai núʍ ѵú nhỏ vì tiếp xúc với sự lạnh lẽo của chiếc bàn nên đã cứng lên như hòn đá nhỏ. Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả khắp người cô, miệng cô rêи ɾỉ kêu lên, ngay cả nước mắt cũng giàn giụa.

Ngực nhỏ của cô không thể chịu nổi nữa, còn đang trong độ tuổi dậy thì, sự rung chuyển dữ dội khiến cô cắn chặt lấy môi dưới vì đau.

Đông A hoài nghi chính bản thân cô đang nằm trong giấc mơ nào đó, món quà cô mua cho ba ba vẫn nằm ở chiếc ghế bên cạnh, cô định đưa cho hắn trước một ngày, và cô vẫn đang suy nghĩ xem có nên tặng ngay hay không, đợi cho đến sau bữa tối, cô sẽ nói với ba ba một cách tự hào bởi vì món quà đó được mua bởi số tiền mà chính bản thân cô kiếm được.

Sau đó cô thuyết phục ba ba cho cô vào đại học A, nhưng cảm giác đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ xé rách dưới thân lại chân thực đến mức khiến cô hoa mắt.

"Nói đi! Con còn muốn rời xa ba ba sao?" Đông Bất Thặng trầm giọng hỏi sau lưng cô, yết hầu của hắn lên xuống cùng cơ bắp cuồn cuộn, hắn nắm lấy vòng eo thon thả của cô, một phát đâm thẳng, cắm ngập hoàn toàn dươиɠ ѵậŧ của hắn, chìm vào trong một độ sâu không thể tin được, chỉ có hai quả bóng được gắn chặt vào tiểu huyệt của cô, Đông A cảm thấy rằng bụng cô sắp bị đập nát, các cơ quan nội tạng của cô bị đảo lộn.

“Nói!” Một bàn tay vỗ vào bờ mông đang run rẩy của cô, làn da trắng nõn non nớt nhanh chóng đỏ bừng, Đông A kêu lên, mu bàn chân căng thẳng, hoa huyệt theo đó cũng gắt gao kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ thô to.

“Hmm..nhanh quá…ba ba…” Đông A nức nở, chiếc bàn gỗ chắc chắn kêu cọt kẹt, những cú thúc tần số cao vừa nhanh vừa sâu, đũng quần của người đàn ông nện mạnh vào mông cô tạo ra âm thanh dâʍ đãиɠ.

Đông Bất Thặng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, lật người cô lại, không rút dươиɠ ѵậŧ ra, hắn nhấc chân phải của cô lên treo nó trong vòng tay của mình, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng khuấy động trong tiểu huyệt của cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai người đối mặt với nhau, thân dưới của họ áp chặt vào nhau, ánh mắt của Đông A nhìn thẳng vào hắn.

Ánh mắt hắn nhìn đầy nóng bỏng, hắn thở dài yết hầu chuyển động: "A... A... bảo bảo của ba ba... Thoải mái không?"

Cô bị hắn nhìn chằm chằm, trước mặt cô là bàn ăn, không còn chỗ trốn tránh, cô gái nhỏ nước mắt giàn giụa, hàm răng cắn chặt môi dưới không dám nhìn hắn, tóc mái bết dính, mồ hôi nhễ nhại, mũi đỏ ửng, giật giật, giống như một con thú nhỏ yếu ớt.

"Đừng khóc... đừng khóc..." Hắn vài lần chơi cô rất mạnh, hắn hiện tại vừa yêu vừa thương cô, nhưng du͙© vọиɠ cao trào lại gào thét muốn hút cạn nữ nhân dưới thân, "Rên lên đi!"

Đông A đã hoàn toàn bị đánh bại, dù cố gắng hết sức để kìm nén nhưng tiếng rên không thể không phát ra từ cổ họng cô.

"Ưm! Ba ba...ah...quá nhanh!" Ma sát gần như bốc cháy, biểu cảm mong manh trên khuôn mặt Đông A khiến dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của hắn chôn trong cơ thể cô bắt đầu to hơn ngay lập tức, "Dừng lại.. . a... dừng lại..."

Cô gần như bị người đàn ông giữ lên xuống, chân trái dần dần treo lơ lửng trong không trung, những ngón chân đáng thương của cô theo động tác của người đàn ông mà run rẩy lên xuống, dù cô có cố gắng mò mẫm trên mặt đất cũng không tìm được chỗ trụ.

Sau hơn một trăm lần va chạm, khe nhỏ nơi sâu thẳm dần dần lỏng ra rồi mở ra dưới tác động mạnh mẽ của người đàn ông, hắn đâm mạnh một phát, dươиɠ ѵậŧ to dài của hắn đẩy sâu vào trong lỗ tử ©υиɠ. Cơn đau nhói khiến Đông A vô thức muốn khép chân lại, nhưng chỉ phí công mà thôi vì vậy hai chân cô chỉ có thể siết chặt lấy eo của người đàn ông.

Cô ngẩng đầu lên, khẽ mở miệng, có một luồng khí mạnh mẽ và độc đoán bao quanh cổ cô.

"A! Ba ba... đừng ở trong đó..." Đông A nghẹn ngào, cố gắng thoát khỏi xiềng xích nhưng vẫn không thể ngăn người đàn ông đẩy vào nơi yêu thương sâu nhất.

Đông Bất Thặng gầm nhẹ một tiếng, cắn chặt phần da thịt mềm mại sau gáy Đông A, giống như một con thú đực đang cưỡng bức một con thú cái để giao phối, đẩy vào tiểu huyệt khô mềm, bắn ra vài dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh nóng hổi.

Đông A bị hắn đè lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, bụng cô căng phồng vì tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô buộc phải hét lên, cào trào.

Sau cơn kɧoáı ©ảʍ, Đông A yếu ớt dựa vào vai hắn, vô thức nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ lên mi mắt, đổ bóng xuống, cho dù cô đã hôn mê nhưng tiếng khóc thút thít đầy đáng thương của cô vẫn còn.

Đông Bất Thặng khi nhìn thấy cô như vậy trái tim mềm oặt đi, cuối cùng cũng có được đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu này.

Đồng hồ trong phòng vừa điểm mười hai giờ khuya, sau ba hồi chuông nặng nề, hắn nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và trìu mến: “Bảo bảo à, con là món quà mà ba ba muốn nhất.”