…Ngày đêm suy nghĩ về việc được chơi tiểu huyệt…
“AA, tuần trước trường cho điền nguyện vọng trước kỳ thi, cậu điền trường đại học nào vậy?” Lúc nói chuyện với bạn cùng bàn Lý Sanh vào buổi tối, hai cô bạn thân lại nói đến vấn đề nhân sinh này.
“Ách… Tớ không phải trước đó đã nói là đại học B sao?” Đông A dựa vào đầu giường, lật người với chiếc điện thoại trên tay, chiếc váy ngủ hai dây bị vén lên một chút, lộ ra nửa cái rốn, “Chẳng qua bây giờ nghĩ lại thì vẫn là trường A tốt hơn, tớ có hỏi giáo viên phòng tuyển sinh, ngành y đại học A có triển vọng càng tốt hơn.
“Đại học A? Ở phía nam đó! Cậu muốn đến nơi xa như vậy sao?” Lý Sanh thè lưỡi, trường học của bọn họ là trường quý tộc thuộc hạng nhất nhì, nơi tập hợp những con em quyền quý của đế đô, sau khi trưởng thành thì phần lớn là xuất ngoại hoặc trực tiếp tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, thực sự rất ít người chuyên tâm học y như cô.
Tuy nhiên thành tích học tập của Đông A vốn đứng đầu danh sách, cho dù đại học A đứng đầu cả nước khẳng định cũng không dễ gì mà quật ngã được cô.
Hai người chị em tốt tâm sự với nhau gần một tiếng mới lưu luyến tắt điện thoại.
Dì hẳn là đã làm xong bữa tối rồi, cô ngâm nga hát đi xuống nhà ăn dưới lầu, lại bắt gặp Đông Bất Thặng đang muốn lên lầu, biểu cảm trên mặt baba rất u ám, vẻ mặt âm u mà cô chưa từng thấy qua, ánh mắt di chuyển xuống dưới, trong tay hắn nắm chặt một tờ giấy mỏng.
Tim Đông A rơi lộp bộp, cái này không phải tờ đơn điền nguyện vọng trước đó sao?
“AA muốn đi Hiệt Thành sao?” Hắn ấn vai cô, nhưng giọng điệu lại dịu dàng đến không ngờ, "Không phải trước đó đã hứa với baba sẽ ở lại đây sao?"
Đông A ấp úng nói không nên lời: “Chuyên ngành ở đại học A càng thích hợp với con hơn…”
Kỳ thật nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì cô muốn độc lập hơn, cô không muốn trưởng thành dưới sự che chở của baba, trở thành một người vô dụng.
“AA của baba muốn tài nguyên gì, baba đều sẽ tìm cho con, nếu sau này con ở xa baba như vậy, baba làm sao yên tâm được? Hả?” Giọng điệu của Đông Bất Thặng giống như dỗ dành, hắn trước đó phải trăm phương nghìn kế mới khiến cho Đông A đồng ý ở lại bên cạnh mình, làm sao có thể trơ mắt nhìn cô chạy đến nơi xa như vậy.
“Con muốn tự mình nỗ lực, sau này mới có thể báo đáp baba.” Cô chớp mắt, cố ý nhấn mạnh “tự mình”, trong ánh mắt trong sáng hiện lên sự bướng bỉnh hiếm thấy.
Đôi mắt to tròn của cô liếc nhìn mâm cơm trên bàn, đây là cơm dì chuẩn bị trước khi rời đi, Đông A cố gắng chuyển chủ đề: "Baba, ăn xong chúng ta hãy nói chuyện sau nhé."
Đông A thích ăn thịt, baba đã mang món ăn mà cô thích ăn nhất về trong chuyến đi công tác này.
Thịt bò Kobe Nhật Bản được hào phòng cắt thành từng miếng lớn, những đường vân trắng đỏ căng bóng như đá cẩm thạch mềm mại dưới ánh đèn dịu nhẹ. Một chiếc chảo sắt tinh xảo được đặt trên bếp điện, nấm tùng nhung đã được thu hoạch từ trước kêu lách tách trong dầu nóng. Vài chiếc đĩa nhỏ bên cạnh bày đầy trứng cá muối tròn trịa, trong veo cùng với những lát bánh mì làm thủ công tỏa hương thơm của lúa mì.
Đông Bất Thặng vừa sợ vừa lo, sợ cô cứ như vậy mà bỏ lại hắn, ánh mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô, gắt gao hôn cô.
Đông A mở to đôi mắt, nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô trong phút chốc ngay cả giãy giụa cũng quên mất.
Chiếc lưỡi dài nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng cô, vừa mυ'ŧ vừa khuấy, cánh tay cường tráng của người đàn ông không ngừng siết chặt, môi lưỡi Đông A đều bị người khác chi phối, cô thút thít, cảm giác như bản thân sắp ngạt thở.
Hắn ghì cô xuống, Đông A bị hắn đè lên, nửa người trên nằm bò trên bàn ăn, mông bị ép ưỡn lên, cô trong giây lát ý thức được chuyện gì sắp xảy ra: “Không muốn! Baba!”
Cô giãy dụa khiến khăn trải bàn bị kéo tung lên, đồ ăn đắt tiền trên bàn bị hắt xuống đất.
Tiếng rơi rất lớn khiến tâm trí Đông A tỉnh lại, nước mắt cô trào ra, cô sợ đến mức cuộn tròn người lại còn cơ thể hắn thì không ngừng run rẩy.
“Đừng sợ, baba cho con loại ăn thịt còn ngon hơn.” Hắn vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô để khiến cô yên lòng, vén váy ngủ cô lên, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng ôm lấy cặp mông nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay của cô.
“Bảo bảo nói muốn báo đáp baba mà,” hắn thủ thỉ bên tai cô, bờ môi mỏng ngậm lấy vành tai mẫn cảm xinh xắn của cô, “Muốn biết baba hy vọng con báo đáp baba như thế nào không?”
Đầu dươиɠ ѵậŧ nóng rực áp sát vào giữa hai bờ mông cô, cánh tay hắn như một ngọn núi lớn bất động, mặc cho cô co rút thế nào cũng bị hắn áp chặt vào du͙© vọиɠ đang bùng phát, suýt nữa làm cô bỏng rát.
“Baba...A!” Hắn xé rách qυầи ɭóŧ của cô, dùng bàn tay to lớn bao lấy hai bầu ngực nhỏ của cô, tùy ý xoa nắn, dùng sức bắt bọn nó ép sát vào nhau, cô đau đến thở hổn hển, “Đừng... Đừng mà...”
Cho dù trong lòng có kháng cự thế nào, nhưng dịch tình cũng không tự chủ được mà tràn ra từ dưới thân, thấm ướt cả chiếc qυầи ɭóŧ rách nát của cô, Đông Bất Thặng ấn vào tiểu huyệt ẩm ướt, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa mà bùng nổ du͙© vọиɠ, ham muốn dùng một tay vén lại đám lông cao chót vót, dươиɠ ѵậŧ thô lớn dày cộp đột nhiên nhét vào một khúc.
“A! Ách… đau… ô ô ô ô…” Miệng tiểu huyệt bị tạo thành một hang động tròn đáng sợ, dị vật trong cơ thể lại vừa cứng vừa nóng, người đàn ông đứng dậy khó khăn mà đẩy ra đẩy vào, chất lỏng dịch tình sền sệt theo sự khuấy động của người đàn ông phát ra âm thanh ùng ục, tai Đông A đỏ bừng vì xấu hổ, gần như chảy máu.
Hai tay của cô bị người đàn ông đang động tình bắt chéo sau lưng, lực đẩy của Đông Bất Thặng ngày càng nhanh hơn, hai viên bi khổng lồ dưới dươиɠ ѵậŧ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, chúng hung hăng đập vào trước âʍ ɦộ cô.
“Bạch bạch bạch!”
Chất lỏng trong suốt hòa quyện với vết máu mờ nhạt, bắn ra từ nơi hai người giao nhau, Đông Bất Thặng kịch liệt xâm nhập vào cơ thể cô, mỗi lúc một mạnh hơn, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn.