Mao Sơn Quỷ Môn Thuật - U Minh Thoại Tà

Chương 23: Giáo hoa tam sĩ

Chẳng lẽ, vừa rồi mắt đau nhức, là tiến hóa trong truyền thuyết? Tôi đã có một ý như vậy trong tâm trí của mình.

Không đáng tin cậy, quá mộng tưởng! Liều mạng lắc đầu, muốn trục xuất ý nghĩ ly kỳ này.

Mặc kệ tôi nhìn về phía vị trí nào, chỉ cần tâm thần tập trung, hình ảnh vốn mơ hồ không rõ sẽ trong vòng nửa giây trở nên rõ ràng, cảm giác này tương tự khi xem video điều chỉnh chế độ thành HD, quả thực quá thần kỳ.

Trước kia tiêu chuẩn thị lực của tôi có thể nói là gấp ba lần những người khác, trước mắt giờ thì chính là trạng thái gấp mấy chục lần, chỉ nói thị giác có thể nói là nhảy vọt về chất lượng. Âm thầm nhìn vật gì đó càng dễ như trở bàn tay.

"Thị giác này cũng quá cường đại đi, nếu tôi chuyển nghề đi bắn súng, có phải có thể dễ dàng trở thành nhà vô địch thế giới hay không?"

Càng lúc càng phấn khởi, giống như một đứa trẻ có được đồ chơi mới, vui vẻ không mệt mỏi.

Nửa ngày sau bình tĩnh lại, tôi tinh tế nhớ lại cảm giác lúc mới đau nhức mắt, dần dần, cười không nổi.

Nhớ lại tôi thấy một hình ảnh, như thể một đạo phù triển màu tím vỡ trong bóng tối, và sau đó, đôi mắt xuất hiện thay đổi.

Phù triển? Chẳng lẽ là, phù triển phong ấn? Tôi đột nhiên trợn tròn mắt!

Bỗng nhiên nhớ tới "Âm Dương nhãn tiến giai pháp môn" trong bí tịch quỷ môn, trong lòng có cảm giác mình đã khia mở Âm Dương Nhẫn, chính xác thì là Âm Dưỡng Nhãn được giải khai là bởi vì quan lễ mới bị hóa giải.

Tức là nói, tôi không phải là hậu thiên tu luyện ra âm dương nhãn, mà là trời sinh âm dương nhãn! Tôi từ khi còn bé đã gặp quỷ rồi, đó không tính là âm dương nhãn sao? Thật đúng là không tính! Bởi vì khi đó gặp quỷ chỉ là bởi vì linh hồn xuất khiếu gây ra.

Càng tiến thêm một bước mà nói, đơn thuần quỷ chỉ là âm nhãn, cũng không phải dương nhãn. Năng lực âm dương nhãn không chỉ là nhìn quỷ, mà còn nhiều hơn.

Hiện nay, sau khi tôi hạ định hồn thuật trên người, có thể so với hiệu quả trấn hồn của trường sinh bài vị năm đó, nhưng khó có thể gặp quỷ trừ khi giải khai Định Hồn Thuật.

Nhưng thuật này khi thi triển có chút hao phí tinh lực, phế bỏ rồi thi triển, sau đó lại phế bỏ, chẳng phải là lãng phí sao? Và vô cùng phiền toái.

Tôi còn vì thế mà lo âu, dù sao sau này còn phải đối phó cửu cung chú dụ, không thể tùy thời tùy ý nhìn thấy thế giới âm u, chẳng phải là chịu thiệt sao?

Bây giờ đã không giống trước vì phong ấn sau khi phá trừ âm dương nhãn, bất kể khi nào và ở đâu đều có thể nhìn thấu âm dương, mặc dù trên người có định hồn thuật, cũng không tổn hại loại hiệu quả này.

Hơn nữa, tôi đã học được cách họa phong âm phù, phù triển này có thể tùy thời đóng lại Âm

Dương nhãn, phá bỏ lại càng dễ dàng, ở trên trán dùng chu sa họa liền một đạo Huyền Âm Phù là được, sau đó muốn phong bế âm dương nhãn có thể vận dụng phong âm phù thẳng đến phù triển, lực lượng tiêu hao hầu như không còn.

Tôi thoáng cái liền lĩnh ngộ chuyện xảy ra trên người. Nhưng vô số nghi hoặc theo sát mà đến.

"Ai dùng phù triển phong bế âm dương nhãn của tôi? Còn nữa, các trưởng bối tối nay vì tôi cử hành lễ quan, mục đích có phải là giúp tôi giải khai âm dương nhãn không? Nếu vậy, làm thế nào để họ biết những điều này?" Tôi càng nghĩ càng hồ đồ.

Có một số việc không có cách nào dựa vào bản thân suy nghĩ rõ ràng, dứt khoát đặt sang một bên. Bất tri bất giác ngủ thϊếp đi trong nhà cổ, đợi đến khi tỉnh lại đã là sáng sớm, ngoài cửa sổ thời tiết rất âm u. Tôi thu dọn rồi đi ra khỏi nhà cổ, người thôn dân phụ trách canh gác sinh ốc khóa cửa ngôi nhà cổ lại.

Tôi đang đi dạo về nhà. Vừa bước ra khỏi khu nhà cổ, tôi đột nhiên dừng chân lại, bởi vì một chiếc xe buýt lớn đang đi đến từ góc đường thôn.

Tú Lan chạy ra từ trong đám người xem náo nhiệt ven đường, cô ấy ôm Thanh Sơn đến bên cạnh tôi, có chút hưng phấn chỉ vào xe buýt nói: "Phương ca, khách đến!"

Cô gái này có thể tùy ý ra vào nhà tôi, là tôi cho phép lên việc cô ấy ôm Thanh Sơn xuất hiện ở đây là chuyện hết sức bình thường.

Danh tiếng Quỷ thôn vang vọng bốn phương, quanh năm suốt tháng, ngoại trừ kẻ không sợ chết đến thám hiểm nhà cổ, cơ bản là khó có thể nhìn thấy người ngoài xuất hiện. Nhưng mỗi một đoàn du lịch đến đây, đối với thôn mà nói đều là chuyện tốt, có thể tăng thêm không ít thu nhập.

Chuyến du lịch ba ngày của nhà cổ là một dự án được tuyên truyền mạnh mẽ trong thôn, khai trương một lần để ăn nửa năm.

Xe buýt dừng lại, cửa xe mở ra liefn có mấy chục người bước xuống.

"Gâu Gâu!"

Thanh Sơn giãy dụa mở tay Tú Lan muốn xông ra ngoài, có thể là bởi vì đã thấy chủ nhân ở phía sau, nó kêu phá ra tiếng lớn.

Đáng tiếc, thân thể nhỏ bé nó không đủ to bằng tay cô ấy, thật sự là không có bao nhiêu lực uy hϊếp.

"Chó nhà ai vậy? Thật là dễ thương." Các cô gái trẻ trong đoàn khách du lịch ngồi xổm ở đó vây quanh Thanh sơn, một vòng vuốt ve nó. Thanh Sơn kêu lên.

"Cô ấy đẹp quá!" Tú Lan ánh mắt nhìn về phía trước, hai tay làm hình trái tim mê hoa si.

Tôi theo ánh mắt Tú Lan nhìn qua, ánh mắt chính là sáng ngời.

Sao lại là cô ta? Đeo túi du lịch, tóc buộc đuôi ngựa cao, trên đỉnh đầu có một châm cài tóc hình con cá, cô gái xuất hiện trước mắt tôi chính là.

Cô ta có một khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, đôi mắt to và sáng, làn da giống như lấp lánh, khuôn mặt tinh tế giống như tác phẩm của bậc thầy nghệ thuật hàng đầu, nói như thế nào? Bốn chữ tuyệt sắc nhân gian này cô ấy hoàn toàn xứng.

Càng không cần nói đến dáng người uyển chuyển của cô ta mặc quần áo leo núi rộng rãi đều có thể hấp dẫn tất cả mọi người, mặc kệ nam nữ, người đầu tiên nhìn thấy trong đám người tất nhiên là cô gái này.

Tôi biết cô ta, tên cô ta là Khương Điểu, là một học muội nhỏ hơn tôi một khóa.

Từ khi cô ấy nhập học, vị trí số 1 trong bảng xếp hạng hoa khôi của trường đại học y khoa tân Thành đã bị cô ấy chiếm lĩnh vững chắc.

Khương Điểu và tôi đối diện nhau.

Trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô ta xuất hiện một tia ngạc nhiên, sau đó chân thành đi tới, đến trước mặt tôi dừng bước, nhìn từ trên xuống dưới, có chút hồ nghi hỏi: "Anh là, phương quy học trưởng?"

Tú Lan quay đầu nhìn tôi, lại quay lại nhìn Khương Điểu, thần sắc trên mặt có chút mất tự nhiên.

Tôi ổn định tâm thần một chút, cùng Khương Miểu mặt đối mặt nói chuyện, có chút khẩn trương; "Là ta, Khương học muội, cô làm sao lại tới nơi này?"

"Ôi chao, các bạn cùng lớp, mau đến xem đây là ai? Đây không phải là nhân vật phong vân của trường chúng ta Phương Quy học trưởng sao? Sao lại chạy đến Hạnh Thần thôn? Chẳng lẽ, ngươi là thôn dân trong quỷ thôn? Ha ha ha!"

Một người đàn ông mang theo tiếng nói kiêu căng, cắt đứt cuộc đối thoại giữa tôi và Khương Điểu.

Tôi nhíu mày, nghiêng đầu, nhìn về phía sau Khương Điểu.

Là một nam nhân cả người danh bài, khuôn mặt âm nhu đang có vẻ mặt châm chọc nhìn tôi. Trong lòng tôi cười thầm một tiếng. Từ Sưởng, công tử ca Từ gia, một trong những bá vương của đại học y khoa Tân Thành, có vô số tiểu đệ.

Gã này cùng khóa học với Khương Điểu, là bạn với hoa khôi Khương trường cũng không phải là một ngày hai ngày, hắn luôn buông lời nói ác độc, nam nhân nào dám tiếp cận Khương Điểu, hắn liền đem chân người đấy đánh gẫy! Chính là đê tiện như vậy, thế lên không ai dám ra mặt.

Tám chữ "tài đại khí thô, thế lực khổng lồ" chính là chân dung của Từ gia.

Đây là thấy Khương Điểu cùng tôi nói chuyện không vui, cố ý tới tìm tới? Tôi trong nháy mắt hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời trong lòng có lửa giận.