Mao Sơn Quỷ Môn Thuật - U Minh Thoại Tà

Chương 22: Sinh ốc cập quan

Bình thường thì cổng của cá ngôi nhà cổ Kim, Sinh, Lệ, Thủy này đều khóa chặt, còn có thôn nhân luân phiên canh gác, cũng không biết vì sao phải như vậy? Dù sao đây chính là quy củ hạnh thần thôn từ xưa truyền lại, thân là thôn dân thì phải tuân thủ quy củ.

Chưa từng làm Quan Lễ lên tôi vẫn chưa có cơ hội bước vào trong bốn ngôi nhà cổ đầu tiên.

Nghĩ tới đây tôi tắm rửa sạch sẽ, rồi thay một bộ quần áo sạch, lúc này mới được tộc nhân hộ tống tới nhà cổ.

Nhà cổ tên sinh là niệm pháp của toàn bộ thôn, nguoieg trong thôn chúng tôi trực tiếp nói tắt thành "Sinh Ốc"

Cứ tương tự như vậy các ngôi nhà cổ khác hầu hết sẽ được đơn giản hóa, chẳng hạn như Kim Ốc, Thủy Ốc, Lệ Ốc,... cứ như vậy chỉ cần nói thì chúng tôi sẽ hiểu ý nghĩa của nó.

Tất nhiên khi khách du lichj tới đây thì chúng tôi sẽ giới thiệu tên đầy đủ của những ngôi nhà cổ cho khách du lịch nghe.

Phần lớn những ngôi nhà cổ đều năm ở phía bắc thôn, cho nên địa thế dần dần tăng cao, cho nên những con hẻm cổ lát đá xanh đều có độ nghiêng hướng lên trên.

Tộc nhân đi cùng tôi tên là Phương Mãng, cao mảnh, mặt hẹp dài, mắt to, thật sự rất có mùi rắn. Nếu xét vai vế, tôi phải gọi anh ta một tiếng biểu ca.

Trước cửa nhà cổ hai bên đường phố phần lớn đều thắp đèn l*иg đỏ, chiếu lên bức tường đá loang lổ đầy rêu phong bên trái phải, kể lại năm tháng tang thương.

Thôn dân phần lớn không muốn tiếp cận nơi này, quá cổ xưa, đều là những ngôi nhà bằng đá lớn, phong cách thô ráp, hoang dã, còn mang theo hương vị âm u.

Điều khiến thôn dân sợ hãi nhất là hai bên con hẻm cổ cách nhau hơn mười mét sẽ lại lại một cây hòe cổ thụ, nhưng cổ ốc đều nằm rải rác cạnh những cây hòe cổ thụ che khuất bầu trời.

Dân gian đồn rằng cây hòe chiêu quỷ, có trời mới biết vì sao trong khu nhà cổ lại có nhiều hòe cổ thụ như vậy?

Nhưng không ai dám chặt phá, người dân trong thôn ngay cả dũng khí nhắc tới lời này cũng không có. Sợ rằng những cây hòe này đã năm sáu trăm tuổi rồi, cũng có thể là hàng nghìn năm rồi. Cây cổ thụ như vaywj thì chỉ có ai chán sống mới dám chặt nó.

"Mãng ca, năm trước ngươi làm quan lễ đúng không?" Tôi tìm một câu hỏi, bằng không Phương Mãng có thể trầm mặc đến chết, người này quá hướng nội.

"Ừm."

Được rồi, anh ta chỉ trả lời một từ. Bất cứ ai cũng hiểu điều này có nghĩa là không muốn nói chuyện. Tôi há hốc miệng nhưng thức thời ngậm lại, người ta không có hứng thú thì tôi cần gì phải làm người ta chán ghét?

"Tiểu Quy, tộc trưởng cùng trưởng bối đều rất coi trọng ngươi, dù sao lúc ngươi thi đại học cũng là trạng nguyên." Đột nhiên, Phương Mãng cầm đèn ngựa đi tới nói một câu như vậy.

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên mặt nghiêng của hắn khiến tôi cảm giác cả người hắn sắp dung nhập vào trong bóng tối.

"Là tộc trưởng quá lời." Tôi cười nhạt.

"Trên người ngươi không có huyết thống phương gia, ta hy vọng sau này ngươi không nên quên ơn." Ngữ khí Phương Mãng ngưng trọng.

"Lời này của ngươi ta có ý gì? Ta là được nhận nuôi không sai, nhưng trên gia phả có ta, vậy thì ta chính là người phương gia. " Tôi hơi khó chịu.

"Khụ khụ." Phương Mãng ho khan vài tiếng, không nói thêm gì nữa. Tôi không thèm để ý tới hắn nữa.

Một vài phút sau, chúng tôi bước vào ngôi nhà cổ.

Sinh ốc là kiến trúc kiểu lầu, tổng cộng ba tầng chia làm hơn hai mươi gian phòng, hai bên còn có sương phòng, chất liệu đương nhiên là đá lớn làm chính.

Chúng tôi bước vào trung đường với một ngọn nến.

Đầu tiên lọt vào mắt thường chính là thổ địa gia trong trung đường, là một tòa thạch điêu có chiều cao đại khái khoảng hai thước, phía trước bày hương án trên đó có tam túc đỉnh, bên trong vẫn chưa thắp hương, phía trước bày hoa, trái cây và các cống phẩm khác.

Mấy trưởng bối Phương gia đã sớm chờ trước hương án, nhìn thấy tôi tiến vào, mắt đều nhìn chằm chằm.

Bọn họ là lão nhân lớn tuổi hơn tộc trưởng, ai nấy biểu tình nghiêm túc, nếp gấp trên mặt cũng không run một chút, giống như là muốn cử hành lễ tế thiên đại lễ hoàng tộc.

Lão tộc trưởng râu ria hoa rậm, ánh sáng trên đỉnh đầu, lão tộc trưởng mặc trường bào cũ tự mình chủ trì nghi thức, tôi giống như con rối nghe theo mệnh lệnh.

Nghe được Phương tộc trưởng hô "Phương Quy, tiến lên quỳ lạy Thổ gia", tôi đáy lòng hét Phồn Văn Phiên Tiết hại chết người, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của đám trưởng bối, chỉ có thể quỳ gối trên bồ đoàn quỳ lạy đại lễ với Thổ gia, liều mạng đè nén tâm tình không kiên nhẫn.

Lão tộc trưởng cầm ba nén hương trong tay, lẩm bẩm với Thổ gia bên kia, rất là văn ngôn, hồi lâu sau mới đem hương khói đặt ở trong tam túc đỉnh.

Tôi choáng váng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc quá trình nhàm chán này. Rốt cục đợi đến khi trọng điểm kịch, tộc trưởng cùng trưởng bối lần lượt gia nhập cho tôi.

Theo nghi thức cổ xưa, cần phải đội mũ ba lần.

Chiếc mũ thứ nhất là mũ đen làm bằng vải lanh, chiếc thứ hai là mũ trắng làm bằng da hươu, đều có chú ý, tôi chưa từng nghiên cứu ý nghĩa trong đó, dù sao theo bọn họ giày vò là được.

Chiếc thứ ba tên là "Tước Niếp", là một loại vương miện cao kiểu cổ xưa, do lão tộc trưởng tự mình đeo trên đầu tôi.

Ngay lúc tộc trưởng hô "Lễ Thành", trong đầu tôi chợt ầm ầm một tiếng, liền cảm giác hai mắt đau nhức, không khỏi kêu thảm thiết một tiếng, thân thể không khống chế được ngã về phía trước.

Mọi người bối rối, vội vàng tiến lên đỡ lấy tôi đang ngã xuống đất.

Tôi không kịp trả lời, vội che mắt lại, liền cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, như sắp ngất đi.

Tiếng kêu thảm thiết trong một một lúc, cảm giác đau đớn biến mất, tôi ngồi đó mồ hôi thấm đẫm quần áo.

Trong vòng vài phút ngắn ngủi vừa rồi, cảm giác như mình một chân bước vào hoàng tuyền lộ, quá đáng sợ cái loại đau nhức này quả thực khắc cốt ghi tâm, nhớ tới đều sợ hãi.

"Tôi không có việc gì, không có việc gì...." Vội vàng trả lời mọi người, ý bảo bọn họ không nên lắc lư, thân thể tôi sắp tan rã. Lão tộc trưởng lúc này mới buông tôi ra.

Ngồi ở chỗ đó, tôi hít thở một ngụm lớn, nửa ngày sau mới chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn về phía bàn tay phát hiện tay đầy máu, là từ khóe mắt chảy ra?

Tộc trưởng đi lên, ý bảo tộc nhân đưa cho hắn đèn pin, mở mí mắt của tôi chiếu nửa ngày, kết luận, nói là mắt bỗng nhiên xuất huyết, nhưng đã cầm máu nên không có chuyện gì lớn.

Hài tử ở thôn núi phần lớn da thật, mọi người cũng không coi trọng nữa.

Tôi theo đó tiến hành nghi thức kết thúc, cũng xem như chính thức kết thúc. Bất kể là dựa theo cổ lễ hay là quy cách hiện đại, tôi đã là một nam tử trưởng thành chính trực.

Thời gian đến gần, các trưởng lão đã rời đi.

Bản thân tôi vẫn còn ở trong Sinh Ốc, bởi vì bỗng nhiên phát hiện ra một số tình huống dị thường, mượn cớ nói trong lòng có xúc động, muốn ở đây cảm ngộ rồi bảo tộc trưởng cùng Phương Mãng về trước.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, tôi tiện tay cởi mũ cùng trường bào, đóng cửa Sinh Ốc lại, sau lưng dựa vào cửa gỗ nhìn về phía trước.

Chỉ cần một cái liếc mắt như vậy, miệng tôi kinh ngạc đều mở rộng.

Trung đường cổ ốc tuy rằng cũ nát, nhưng diện tích không tính là nhỏ, thổ thổ gia cách tôi khoảng bảy tám thước, chỉ có mấy ngọn nến thô theo gió nhẹ chớp động, hoàn cảnh vô cùng tối tăm nhưng có một điều qủy dị chính là theo tâm thần tập trung tôi liền có thể thấy rõ từng chi tiết trên tượng đá.

Tuy rằng thị lực tôi là siêu cường, vả lại khi quỷ hồn nhập thân nhãn lực càng mạnh, nhưng trước mắt việc này cũng quá kỳ cục, đây là tiêu chuẩn thị lực quỷ dị gì