Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 76: Hàn Thị

Thần sắc Lâm Vị Hi nhàn nhạt, thanh âm vừa thanh lại lạnh, như sương như tuyết trên cao không thể chạm tới. Cuối cùng, khi nói đến "Đây chính là đạo quản gia của Anh quốc công phủ sao", giọng nói nàng ngữ điệu nhẹ nhàng cao lên, ý tứ rõ ràng là trách cứ, nhưng không hiểu sao lại để cho người ta nghe cảm thấy dễ chịu, tựa hồ chỉ cần có thể gây chú ý với nàng, để nàng mắng nữa vài câu nữa cũng không sao.

Bàn tay Hàn thị dừng lại giữa không trung, ý cười tha thiết trên mặt trong nháy mắt đọng lại, nhìn kỳ quái lại xấu hổ. Những người khác trong Anh quốc công phủ hai mặt nhìn nhau, biểu tình trên mặt mười phần phong phú.

Chính phòng cùng thϊếp thất khác nhau vô cùng rất rõ ràng, thϊếp thất không thể mặc đồ đỏ chỉ có thể mặc hồng đào, điều này cũng dẫn đến không có bất kỳ một chính thất nào sẽ mặc màu hồng đào, dù cho bọn họ có thể. Lâm Vị Hi sau khi sống lại ở trong mắt người khác là chưa từng gặp qua Hàn thị, nhưng nhìn từ búi tóc đối phương, quần áo, cũng có thể nhìn ra điểm này.

Hàn thị tự mình bưng trà rót nước vốn là muốn lấy lòng Lâm Vị Hi, bà ta xuất thân là thϊếp thất, điều mà bà ta hiểu rõ nhất là tư thái đè thấp. Thế nhưng ở trong gia tộc lớn không coi thϊếp thất là chủ tử, nhiều nhất là nửa nô, gặp công tử tiểu thư chính mình sinh ra đều phải uốn gối hành lễ. Dạng thân phận ti tiện này, từ trước đến nay đều bị khinh thường, tiểu thư quan gia nếu làm thϊếp cho người ta, dù cho quan chức người kia quan chức so với nhà mình cao hơn rất nhiều, cũng bị tỷ muội khuê mật bóp mũi ghét bỏ, từ giờ không lui tới nữa. Cho dù là nữ tử bình dân, đưa cho nhà giàu làm thϊếp cũng bị coi là vũ nhục.

Dân gian còn như vậy, có thể biết bên trong đại hộ quý tộc đối với thϊếp thất khinh miệt đến cỡ nào. Chỉ cần chính thê còn một ngày, cho dù không có sinh hạ dòng dõi, không được trượng phu sủng ái, hoặc là bệnh đến chỉ còn một hơi, nàng cũng vẫn là vợ cả. Tế tự, đãi khách, cưới hỉ, tang sự chỉ có thể do chính thê ra mặt, thϊếp thất dù được sủng cũng không thể đi ra nội viện, đi ra bên ngoài nghênh đón khách tới thăm. Coi như chính thê chết bệnh, cũng không có phần thϊếp thất ra mặt, nếu như phu nhân tới chơi phát hiện người tiếp đãi chính mình chính là thϊếp thất, tính tình mạnh mẽ chút sẽ trực tiếp quay đầu bước đi cũng không kì lạ.

Được thϊếp thất tiếp đãi bị rất nhiều phu nhân chính phòng coi là vũ nhục, chớ nói rằng người hiện tại ngồi ở chỗ này chính là Yến vương phi. Người Anh quốc công phủ đương nhiên biết thϊếp thất không thể ra mặt gặp khách, thế nhưng chính thê Vệ thị của thế tử Anh quốc công đã chết bảy tám năm, Hàn thị sinh ra con độc nhất của thế tử, lão phu nhân Anh quốc công đối đứa cháu này yêu như trân bảo, đối Hàn thị cũng ôn hòa mấy phần. Bề trên tỏ thái độ, người phía dưới cũng đi theo bắt chước, cho nên Hàn thị thường xuyên ở bên ngoài lắc lư, cả nhóm thái thái bà tử ở Anh quốc công phủ ngầm hiểu lẫn nhau tránh đi mà không đề cập tới, Hàn thị cứ như vậy được bỏ qua.

Trước kia các phu nhân khác đến Anh quốc công phủ làm khách cho dù thấy được Hàn thị cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, thái thái phòng khác của Anh quốc công phủ tiếp khách, Hàn thị cũng chỉ lẫn trong đám người lộ ra cái mặt, vị phu nhân kia không thể không có mắt như vậy, vạch ra chỗ thất lễ của Anh quốc công phủ đâu. Lễ pháp bên ngoài còn có tình, các nàng đối với Anh quốc công phủ có chỗ muốn nhờ, đương nhiên sẽ không đắc tội thế tử phủ quốc công sủng thϊếp, mẹ đẻ thế tử phi ở Yến vương phủ.

Ai lại không nghĩ tới, Lâm Vị Hi sẽ bỏ qua mặt mũi của mọi người, không hề khách khí trực tiếp xách Hàn thị ra. Trong phòng lập tức yên tĩnh, nhóm thái thái Cao gia hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều cực kỳ đặc sắc. Thường ngày thái thái khác đến phủ quốc công đều là khách khách khí khí, đám người Cao gia đám người cũng đã quen dạng lấy lòng này. Mặc dù đối tượng các phu nhân khách khí cũng không phải là Anh quốc công phủ, mà là quan hệ thông gia của phủ quốc công với phủ Yến vương, nhưng dù sao Cao Nhiên cũng họ Cao, hai cái này cũng không có gì sai biệt.

Lão phu nhân Anh quốc công là người đầu tiên kịp phản ứng, bà ta thật sự là càng lớn tuổi đầu óc cũng càng ngày càng hồ đồ, vậy mà phạm phải sơ sẩy đến mức. Yến vương phi là ai, vị này cho dù là vào cung yết kiến thái hậu, cũng sẽ được thái hậu ra khỏi chủ vị đi xuống hòa nhã đón chào, quốc công phủ bọn họ phong quang bây giờ đều là dựa vào Yến vương, Cao gia làm sao dám làm cho Yến vương phi không vui. Lão phu nhân Anh quốc công tức giận trừng Hàn thị một chút, nói: "Ai bảo ngươi tới chỗ này? Ta bởi vì Thầm ca nhi mà cho ngươi ba phần thể diện, ngươi coi như thật mà cuồng vọng , không rõ ràng thân phận của mình rồi?"

Hàn thị hầu hạ thế tử nửa đời người, còn sinh dục hai đứa bé, trong nội tâm nàng đã sớm không coi mình là nô tỳ nữa rồi, nhưng bây giờ ngay trước mặt chúng nha hoàn nàng dâu, bị lão phu nhân không chút lưu tình quát lớn, da mặt Hàn thị lập tức đỏ lên, miệng ấp a ấp úng: "Nô gia. . ."

"Khách quý tới chơi, nơi này có phần một cái thϊếp như ngươi nói chuyện hay sao?" Sắc mặt lão phu nhân Anh quốc công nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, khẩu khí không tốt lắm mắng: "Còn không mau cút ra ngoài!"

Cả mặt lẫn cổ Hàn thị đều đỏ, đầu cũng không dám ngẩng lên, bụm mặt vội vàng đi ra ngoài. Chờ Hàn thị từ trong phòng đi ra, lão phu nhân Anh quốc công mới thu liễm vẻ mặt căm ghét lại, quay đầu ôn tồn cười với Lâm Vị Hi: "Thϊếp thất không hiểu quy củ, đã để vương phi chê cười rồi."

Lâm Vị Hi nhàn nhạt liếc qua, trên mặt vẫn là bộ dáng không có gì đáng cười. Nữ quyến khác trong Cao gia cũng kịp phản ứng, nhao nhao cười tiến lên nói chuyện với Lâm Vị Hi, một đống người ngươi một câu ta một câu, tiếng cười không ngớt, trong khoảnh khắc liền đem đoạn nhạc đệm không tốt kia dẫn đi.

Tiểu thư con vợ cả nhị phòng Anh quốc công phủ mờ mịt liếc qua hướng Cao Nhiên, quay đầu ghé vào bên tai tỷ muội tốt đến chơi, cười nói câu gì. Kỳ thật các nàng nói chưa chắc là Cao Nhiên, thế nhưng là Cao Nhiên cảm thấy, các nàng đang cười nhạo nàng ta. Trong chúng tỷ muội Cao Nhiên gả đến tốt nhất, Cao Nhiên từ trước đến nay đều kiêu ngạo đối với điều này, đối với mấy người tỷ muội cũng mang theo cảm giác ưu việt. Nhưng bây giờ ngay trước mặt đông đảo tỷ muội thân thích, mẹ đẻ mình bị mẹ chồng thờ ơ, còn bị tổ mẫu gần như đã gấp không thể chờ nổi mà đuổi ra ngoài.

Trong lòng Cao Nhiên cảm thấy người khác đều đang nhìn nàng ta, cho nên nàng ta càng nghiêm mặt, không chịu để người ta chê cười.

Lão phu nhân Anh quốc công sợ Lâm Vị Hi cho là nhóm các nàng lãnh đạm, liền nói: "Thầm ca nhi, ngươi qua đây. Ngươi hôm kia không phải học được văn chương mới sao, tới đọc cho vương phi nghe."

Cao Thầm bị nhũ mẫu ôm lấy, nhũ mẫu không ngừng ở sau lưng đẩy hắn ta: "Ca nhi, đây là Yến vương phi, ngài mau đọc bài văn hôm qua ngài đã đọc cho nhũ mẫu nghe vài câu, lại đọc cho vương phi nghe một lần."

Cao Thầm đối với vị vương phi trẻ tuổi mỹ mạo kinh người này khắc sâu ấn tượng, trong lòng hắn ta nàng đây là thần linh cao cao tại thượng không cách nào chạm đến, Cao Thầm nhìn thấy Lâm Vị Hi trong lòng cảm thấy e sợ, nhưng tổ mẫu, nhũ mẫu thậm chí các thẩm thẩm đều chăm chú nhìn hắn, Cao Thầm chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói: "Tử nói, nay chi hiếu người, là có thể nuôi, về phần khuyển mã, đều có thể có nuôi. . . Xem kỳ cho nên, coi chỗ do, xem xét kỳ chỗ an, người chỗ này tẩu quá thay."

Bài văn không dài lắm, Cao Thầm đọc ngắc ngứ, so sánh với tuổi của hắn ta cũng tạm được, thế nhưng trên đường Lâm Vị Hi vừa mới gặp thiên tài xem qua có thể nhớ rõ, hai người này so sánh, Cao Thầm đuổi không kịp.

Cần cù bù thông minh là nói cho người bình thường nghe, thiên phú chân chính thì sự chênh lệch không thể dùng cần cù mà bù vào được. Nhất là so sánh thiên tư Cao Khác với Cao Thầm cao hơn nhiều, Cao Thầm chỉ cần cù mà thôi.

Không thể cứu chữa được.

Cả Uyển Tinh lẫn Uyển Nguyệt cũng cảm thấy kém quá xa, căn bản không thể đánh đồng. Về sau Cao Thầm đứt quãng đọc xong, lão phu nhân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, mong đợi nhìn về phía Lâm Vị Hi.

Lâm Vị Hi chỉ có thể hé miệng cười cười, nói: "Lệnh tôn thông minh, để cho người ta mở rộng tầm mắt."

Lão phu nhân Anh quốc công thỏa mãn cười, bà ta chỉ có một đứa con trai là thế tử Anh quốc công, từ nhỏ được sủng ái muốn cái gì có cái đó, hiện tại nhi tử có con nối dõi, cho dù là con thứ, lão phu nhân Anh quốc công lão cũng kiêu ngạo mười phần, tự giác cảm thấy tôn tử nhà mình tôn tử thông minh lại nói ngọt, cái gì cũng tốt.

Đáng tiếc Lâm Vị Hi cũng không hào hứng bao nhiêu, Yến vương đối Cao Thầm đánh giá hết sức chính xác, Cao Thầm lớn lên ở nội trạc, tính cách mười phần yếu đuối, thường thường không tự giác luôn hùa theo sở thích của người khác. Hắn ta đem tâm tư đặt ở loại địa phương này, ngày sau sao có thể làm được việc lớn. Lâm Vị Hi nhớ tới trên đường gặp phải Cao Khác, nhớ đến tính cách cùng cảnh ngộ của hắn ta, càng thổn thức tiếc nuối không thôi.

Lâm Vị Hi nghĩ đến những việc này, hí kịch phía sau không thấy được bao nhiêu. Lão phu nhân Anh quốc công lão phu nhân ngược lại xem đến mê mẩn, trong ngực bà ta ôm tôn tử, ngồi trên giường mềm mại, xem xong đã qua một canh giờ. Cao Thầm cũng đi theo bên người lão phu nhân lấy lòng, mấy màn kịch cũng đã diễn xong, hơn phân nửa buổi chiều đã qua.

Lại một khúc hí kết thúc, lão phu nhân vẫn chưa thỏa mãn, Cao nhị thái thái ở sau lưng lặng lẽ chọc chọc lão phu nhân, lão phu nhân mới như ở trong mộng tỉnh lại, nhớ tới vẫn còn việc quan trọng hơn: "Vương phi, sân khấu kịch quốc công phủ đơn sơ, không bì được với vương phủ lộng lẫy, chỉ sợ hôm nay đã làm phiền vương phi rồi."

"Sao lại thế được." Lâm Vị Hi mặc dù cười, nhưng ý cười cũng không chạm đáy mắt: "Gánh hát mà quốc công phủ chuẩn bị rất tốt."

"Cũng đúng." Lão phu nhân Anh quốc công tự hào mười, bà ta là một người già nên rất thích xem những cái này cho hết thời gian, tôn tử tôn nữ phía dưới muốn nịnh nọt bà ta, đương nhiên cũng cùng theo nghe. Lão tổ tông thích, gánh hát được mời đến quốc công phủ đều là thượng thừa. Lão phu nhân Anh quốc công suy bụng ta ra bụng người, tự nhận là hôm nay đẩy tôn tử ra trước mặt vương phi biểu hiện, lại mời Lâm Vị Hi ra xem hí kịch đặc sắc mười phần, Lâm Vị Hi hiện tại hẳn là rất thoải mái mới phải. Lão phu nhân thấy chuẩn bị đã đủ, liền thừa cơ nói ra: "Nhưng mà cho dù quốc công phủ tốt đến đâu, cũng không bì kịp hoàng gia cung phụng tinh xảo. Mấy ngày trước đây ta ho khan, cái hài tử ngốc tam cô nãi nãi này cho là ta bệnh đến nghiêm trọng, liền vội vội vàng vàng chạy về bồi ta. Hiện tại ta đã không còn đáng ngại, nàng cũng nên về vương phủ, tiếp tục phụng dưỡng vương phi."

Cao Nhiên nghe được lời này tiến lên, cúi đầu vạn phúc với Lâm Vị Hi đi: "Thỉnh an mẫu thân. Mấy ngày nay con dâu không thể hầu hạ bên người mẫu thân, trong lòng con dâu vô cùng tự trách, không biết những ngày này thân thể mẫu thân vẫn còn tốt chứ?"

Lâm Vị Hi thầm nghĩ cuối cùng đã tới, nàng biết quốc công phủ cố ý thiết yến là vì chuyện Cao Nhiên. Lâm Vị Hi liếc Cao Nhiên một chút, ngữ khí nhàn nhạt: "Thế tử phi đứng lên đi. Ngày đó thế tử phi đi vội vàng, chắc là bệnh tình lão phu nhân vô cùng nghiêm trọng. Thế tử phi đã muốn hầu hạ lão phu nhân, ở thêm mấy ngày nữa cũng không sao. Dù sao bên trong vương phủ cũng không thiếu một người phục vụ như ngươi, ta cũng không cần ngươi cả ngày đi theo bên ta, thế tử phi cứ an tâm ở lại."

Cao Nhiên duy trì tư thế hành lễ, đầu cúi càng thấp. Còn không đợi Cao Nhiên nói cái gì, lão phu nhân Anh quốc công đã gấp lắm rồi: "Thân thể lão thân đã tốt lắm rồi, một chút ảnh hưởng đều không có. Con dâu hầu hạ mẹ chồng một ngày cũng không thể thiếu, nàng đã ở chỗ này làm trễ nãi lâu như vậy, sao có thể tiếp tục tiếp tục trì hoãn, ngược lại làm sao để bên người vương phi không có ai đây."

Cao nhị thái thái cũng nói: "Đúng vậy a, bên người lão tổ tông có chúng ta, tam cô nãi nãi vẫn là đi theo bên người vương phi hầu hạ cho thỏa đáng."

Cao nhị thái thái bình tĩnh mà xem xét, nếu như con dâu của bà ta bởi vì nhi tử nạp thϊếp mà vung mặt lạnh, không xin chỉ thị của trưởng bối liền trực tiếp đóng xe đi, còn ở nhà mẹ đẻ cái liên tiếp mười ngày. Nếu là vào Cao nhị thái thái, bà cũng sẽ không cho con dâu sắc mặt tốt mà nhìn. Chưa kể nhà chồng Cao Nhiên là vương phủ.

Lâm Vị Hi cười nhường một hồi, nói: "Nếu lão phu nhân cùng nhị thái thái đều nói như vậy, vậy ta mang theo thế tử phi trở về. Bệnh tình lão phu nhân bệnh đành vất vả nhờ nhị thái thái."

Lão phu nhân Anh quốc công cùng Cao nhị thái thái đều cười làm lành, nào có cái bệnh tật gì, bất quá là lí do cho Cao Nhiên chùi đít mà thôi. Nhưng mà cũng may Lâm Vị Hi chịu nhả ra, đây đã là tốt lắm rồi, lão phu nhân cũng không đem những điềm xấu kia để ở trong lòng.

Lâm Vị Hi ân cần thăm hỏi "Bệnh" của lão phu nhân xong, sau đó nhìn về phía Cao Nhiên. Ánh mắt của nàng rõ ràng không có biến hóa, thế nhưng toàn bộ người trong phòng đều nghiêm túc lên, bất tri bất giác thẳng eo lên, khẩn trương nhìn một màn trước mắt này.

"Thế tử phi."

Cao Nhiên tranh thủ lúc này khụy gối thấp xuống: "Con dâu ở đây."

"Lần này nếu là bởi vì bệnh tình lão phu nhân nghiêm trọng, vậy ngươi tự mình từ vương phủ chạy đến, ta liền không truy cứu tội lỗi của ngươi. Nhưng ngươi  còn muốn cùng thế tử sinh hoạt thật tốt, vậy phải thu lại tâm tư khác, đừng hành động theo cảm tính nữa."

Trong lời nói của Lâm Vị Hi có ám chỉ khác, Cao Nhiên hiểu rằng Lâm Vị Hi đang cảnh cáo nàng ta, thế nhưng người Anh quốc công phủ nghe không hiểu. Cao nhị thái thái thấy Lâm Vị Hi nhả ra, tranh thủ thời gian cười nói mấy lời hữu ích, lại khuyên thế tử phi, khen ngợi Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngồi một lúc, đôi mắt hướng Cao Nhiên hếch lên: "Đứng lên đi."

Cao Nhiên lúc này mới đứng lên, tư thế nửa ngồi xổm là tư thế dằn vặt người ta nhất, nàng ta đứng lên mới cảm giác được đôi chân của mình đã tê cứng, tựa như có hàng vạn con kiến cắn xé. Cao Nhiên nhẫn nại, cố gắng ra vẻ tự nhiên đi đến sau lưng Lâm Vị Hi, thái độ phụng dưỡng mẹ chồng.

Cô nãi nãi ở nhà mẹ đẻ luôn luôn cực kỳ tôn quý, tư thái nhà gái cũng nên cao một chút, coi như khuê nữ nhà mình không để ý tới, khi nhà mẹ đẻ đối mặt nhà chồng cũng sẽ rất cường ngạnh. Thế nhưng Lâm Vị Hi ngồi tại địa bàn Anh quốc công phủ, ngay trước mặt đám người Cao gia răn dạy Cao Nhiên, đám người Anh quốc công phủ một điểm bất mãn cũng không dám có. Lão phu nhân Anh quốc công lão thực sự bị Cao Nhiên làm cho sợ hãi, mặc kệ như thế nào, người đưa về Yến vương phủ sẽ tốt.

Đạt được mục đích, thời gian cũng không còn sớm, Lâm Vị Hi đứng dậy cáo từ, đám người Anh quốc công phủ ân cần tiễn Lâm Vị Hi ra nhị môn, đưa mắt nhìn Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên lần lượt lên xe ngựa, lúc này mới hài lòng trở về. Sau khi trở lại Yến vương phủ, Cao Nhiên đi theo Lâm Vị Hi trở về Cảnh Trừng viện, Lâm Vị Hi ngồi trên giường, rốt cục có thể thở phào.

Lâm Vị Hi có thể nghỉ ngơi, Cao Nhiên lại không được. Cao Nhiên vẫn như cũ đứng bên người Lâm Vị Hi bưng trà đưa nước, tận tình làm tròn bổn phận của mình. Lâm Vị Hi không muốn để cho chính mình giống như như mẹ chồng ác độc, cái này giống như là nàng cố ý làm khó dễ con dâu đã một ngày mệt nhọc. Lâm Vị Hi nói: "Thế tử phi cũng đứng đã một ngày, ngươi mau về viện tử nghỉ một lát đi. Ngươi vừa trở về, chỉ sợ có rất nhiều chuyện cần phải xử lí."

"Cái này sao có thể được." Cao Nhiên còn muốn từ chối , nhưng mà Lâm Vị Hi đã không kiên nhẫn nghe: "Ngươi vẫn là về Thanh Tùng viên trước xem kỹ rồi hẵng nói đi. Mấy ngày nay, hình như thế tử bị thương, vẫn còn đang tĩnh dưỡng trong viện đấy."

Cao Nhiên còn đang muốn nói đột nhiên tiếng nói không ra miệng. Trên đời này người có thể đem Cố Trình Diệu phạt đến trình độ này, chỉ có duy nhất một người.

Cao Nhiên không còn kiên trì ra vẻ "Hiếu thuận" mà chính nàng ta còn cảm thấy dối trá, sau khi tạ ơn với Lâm Vị Hi cũng bước nhanh hướng Thanh Tùng viên đi đến. Bên trong Thanh Tùng viên, Cố Trình Diệu đã nghe được tin tức phía ngoài truyền vào: "Thế tử phi đã trở về rồi?"

"Dạ. Là vương phi mang theo thế tử phi trở về, về phủ thì trực tiếp vào trong phòng của vương phi. Chắc hẳn rất nhanh vương phi sẽ để thế tử phi trở về."

Cố Trình Diệu vẫn lãnh lãnh đạm đạm, trong lòng không hiểu sao thở dài một hơi. Trên lưng hắn ta thương thế rất nặng, chỉ có cử động một chút thì sẽ chạm đến. Lâm Vị Hi đuổi người trở về, chắc là vì để cho Cao Nhiên bên cạnh chiếu cố hắn ta.

Thế nhưng Cố Trình Diệu cũng không cảm thấy chờ mong. Hắn ta đối với Cao Nhiên thật sự là cực kỳ thất vọng, thậm chí hắn ta tin lời trong miệng Cao Nhiên rằng Cao Hi ỷ vào chính mình là đích nữ ức hϊếp nàng, cố ý chiếm lấy kỳ ngộ nàng cứu mạng hắn ta mà hoài nghi Cao Hi. Hắn ta thấy rằng Cao Hi ỷ thế hϊếp người, ngang ngược vô lý, hắn ta thấy rằng Cao Nhiên vừa xinh đẹp lại thông minh, dịu dàng cứng cỏi.

Nhưng mà, những gì hắn ta thấy chính là thật sao?

Cố Trình Diệu bỏ mặc hoài nghi phát sinh trong lòng, che giấu tia bực bội sâu trong nội tâm của mình. Rõ ràng là chuyện của hắn ta, nhưng người bên ngoài kiểu gì cũng sẽ đi cầu tình Lâm Vị Hi, Cao Nhiên là như thế này, Vân Tuệ cũng là dạng này.

Cái này khiến hắn cảm thấy vi diệu khó xử cùng bài xích. Loại chuyện liên quan đến sinh hoạt cá nhân của mình, hắn cũng không muốn để Lâm Vị Hi biết.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn bình luận có tiểu đáng yêu phản hồi không nhìn thấy chương mới nhất, ta thanh trừ tác giả hậu trường chậm tồn, mọi người cũng thử một chút thanh trừ chính mình hộ khách bưng or web page chậm tồn, có thể là hệ thống rút, mới không có cách nào xoát đến chương tiết mới.

Sắp qua tết, cầu chúc mọi người tân xuân vui vẻ ~ hai ngày này ta muốn dọn nhà, có chút khó khăn, cho nên rút 99 cái bình luận phát hồng bao nha, chúc mừng năm mới!