Lâm Vị Hi cứ thế đắm chìm vào hồi ức trong quá khứ mà không cách nào tự kiềm chế, đột nhiên xe ngựa va phải cái gì, bỗng nhiên dừng lại.
Mọi người ngồi trong xe đều giật mình, Uyển Nguyệt phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy Lâm Vị Hi: "Vương phi, ngài không có sao chứ?"
Lâm Vị Hi trải qua chuyện ngoài ý muốn này cũng lấy lại tinh thần, nàng thu hồi suy nghĩ, bất động thanh sắc* lắc đầu: "Ta không sao."
(*Bất động thanh sắc: Mặt không biểu tình, không chút biến sắc)
Uyển Nguyệt sau khi xác định Lâm Vị Hi an toàn, lập tức giận dữ đối với xa phu. Nàng ta vén rèm lên, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nghiêm túc: "Ngươi thật to gan, ngươi dám đánh xe kiểu này sao? Nếu vương phi xảy ra chuyện gì, ngươi đảm đương nổi sao?"
Xa phu đương nhiên không đảm đương nổi, chính hắn cũng bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hiện tại phía sau lưng đều đã ẩm ướt. Nếu vương phi va chạm mảy may xảy ra chuyện gì, tuyệt đối Yến vương sẽ không tha cho hắn.
Xa phu gượng cười bồi tội với Uyển Nguyệt, khó khăn để đại nha hoàn bên ngoài vương phi hết giận, xa phu vừa quay đầu lập tức đổi sắc mặt, hùng hổ lên mặt quát: "Ngươi không muốn sống nữa à? Mệnh của ngươi không đáng tiền, nếu kinh động đến quý nhân vương phủ, mười cái mạng của ngươi cũng không đền nổi."
Lâm Vị Hi nhíu mày, người xa phu này cũng quá ương ngạnh. Lâm Vị Hi đang định để Uyển Nguyệt ra ngoài ngăn lại, đột nhiên nghe được ở ngoài thùng xe truyền tới một thanh âm nho nhã lễ độ lại không kiêu ngạo không tự ti: "Là vãn sinh không đúng, học sinh Cao Khác, là tộc tôn Anh quốc công, xin bồi tội Yến vương phi. Mong vương phi tha thứ cho tội mạo muội của vãn sinh."
Họ Cao, nhưng là ở bên ngoài, đó chính là chi thứ của phủ quốc công, hơn nữa nhìn gia cảnh của hắn ta, chỉ sợ vẫn là chi thứ có chút xa. Lâm Vị Hi nghe được thanh âm này cảm thấy có ý tứ, nàng cách rèm xe nhẹ nhàng lắc lư, nhìn thấy một thiếu niên mặc thanh sam trước xe ngựa, nhìn tuổi tác chắc trên dưới mười bốn mười lăm, y phục trên người mặc nhiều lần đã phai màu. Nhưng dù cho quần áo đã cũ, một thân khí độ của hắn ta vẫn làm người khác chú ý.
Nếu như chỉ vậy, cũng không đáng để Lâm Vị Hi đặc biệt chú ý, nàng bây giờ mỗi ngày không biết gặp bao nhiêu hậu sinh vãn bối phong độ xuất chúng. Thiếu niên này đứng ở trên phố khí phái cứng rắn, thế nhưng ở thế gia quý tộc, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Ý tứ chân chính đó là, thiếu niên này nói lời bồi tội, nhưng là thân thể vẫn vững vàng ngăn ở trước xe ngựa của Lâm Vị Hi, mặc dù nhìn thì cách khá xa, nhưng trong lúc vô hình lại ngăn chặn đường đi của xe ngựa. Lâm Vị Hi cảm thấy có ý tứ, thiếu niên này mới vừa nói "Tha thứ cho tội mạo muội", đến cùng là dạng gì?
Lâm Vị Hi ngồi vững vàng ở trong xe, không có chút ý tứ đáp lời nào, bảo trì mười phần bình tĩnh. Xa phu vốn cho rằng để lại vài người giáo huấn thiếu niên này, xe của bọn hắn liền có thể đi. Thế nhưng vương phi lại không có lên tiếng, xa phu không dám tự quyết định, đành phải ghìm ngựa dừng tại chỗ.
Thiếu niên gọi Cao Khác này không có để Lâm Vị Hi đợi lâu, lại tiếp tục nói: "Hôm nay va chạm với Yến vương phi thật sự là đại bất kính, nhưng trong nhà vãn sinh chỉ có một con gà này, quả tẩu* cùng ấu chất* còn trông cậy vào những quả trứng gà này để bồi bổ thân thể, vãn sinh thực không dám ngồi không mà không để ý tới."
(*Quả tẩu: vợ của anh trai nhưng anh trai đã qua đời; *Ấu chất: cháu trai còn nhỏ)
Vừa rồi xe ngựa bất ngờ dừng cũng do Cao Khác bỗng nhiên vọt tới trước xe, ngược lại hắn ta đối với mình đủ hung ác, nếu không phải xa phu của vương phủ được huấn luyện nghiêm chỉnh phản ứng nhanh, chỉ sợ thiếu niên này đã bị cuốn dưới vó ngựa. Chờ Cao Khác nói xong, trong miệng hắn ta nói quan trọng, gà mái bất kể thế nào không xảy ra chuyện gì mới từ trong tay hắn nhô đầu ra, khanh khách cộc cộc gọi.
Lâm Vị Hi có chút im lặng, nàng nhìn thấy ven đường sách rơi lộn xộn, đột nhiên sinh ra hào hứng: "Chu Bễ Toán Kinh*? Xem ra ngươi là người đọc sách, lại còn có hứng thú với tuần bễ?"
(*Sách Chu bễ còn gọi là Chu bễ Toán kinh (周髀算经) là sách cổ của Trung Quốc. Đa số các học giả Trung Quốc cho là xuất hiện sớm nhất khoảng TK1 trước CN tức là khoảng thời Hán Vũ Đế. Điểm đặc biệt là trong sách này có thuyết Cái Thiên và cơ sở cho lịch Tứ phân. Một số học giả cho rằng sách này ra đời sớm hơn vào thời Chiến Quốc (TK5-TK3 trước CN). Một số học giả quá khích hơn còn cho rằng sách này soạn đầu đời Chu (TK11 trước CN) hoặc thời Xuân Thu (TK8-TK5 trước CN). Một số người lại cho tác phẩm này xuất hiện muộn hơn nhiều [Nguồn:Aivietnguyen.blogspot.com] )
Cao Khác nhìn thoáng qua phía đó, nói: "Không dám. Chỉ là khi nhàn hạ lật xem một hai trang thôi."
Lâm Vị Hi cười cười, thuận miệng nói: "Ngược lại là ngươi dư dả thời gian."
"Nếu không cần lo liệu sinh kế*, thời gian cũng đúng là dư dả. Đáng tiếc thân thể quả tẩu không tốt, chất nhi tuổi còn nhỏ, gia nghiệp khốn đốn không thể sống, nếu không phải vãn sinh may mắn có trí nhớ tốt, chỉ sợ kỳ thi năm nay cũng không tham gia được."
(*Sinh kế hay Sanh kế (livelihood, tiếng Hán: 生计, bính âm: shēngjì, nghĩa đen là kế sinh nhai) là hoạt động kiếm sống của con người thông qua việc sử dụng các nguồn lực (con người, tự nhiên, vật chất, tài chính, xã hội...) trong một môi trường dễ bị tổn thương có sự quản lý của các tổ chức, định chế, chính sách. Khi hoạt động sinh kế thích ứng, hoặc tránh được các tác động tiêu cực từ môi trường dễ bị tổn thương, đồng thời bảo đảm duy trì, phát triển được các nguồn lực trong cả hiện tại và tương lai thì được coi là sinh kế bền vững. [Nguồn: Wikipedia tiếng Việt] )
Mười bốn mười lăm tuổi đã muốn tham gia thi hương, quả thực vẫn còn rất trẻ. Lâm Vị Hi ẩn ẩn cảm thấy đây mới chính là mục đích của thiếu niên này, nàng hỏi: "Trí nhớ tốt? Hẳn là đã gặp qua là không quên được?"
"Không thể nói đã gặp qua là không quên được, nếu là đọc hai lần, vãn sinh có thể nhớ đại khái thôi."
Lâm Vị Hi nghe đến đó thì kinh ngạc, Cao Khác nói chỉ có thể nhớ đại khái, nhưng phàm là dám nói ra, vậy thì không chỉ có như thế. Lâm Vị Hi có lòng muốn thăm dò một hai, cho người đem tường kép bên trong toa xe mở ra, nàng thuận tay cầm cuốn « Lục thao »* trên giá sách của Cố Huy ngạn đưa cho Cao Khác. Binh thư là tài nguyên độc quyền, nhìn quần áo cùng gia cảnh Cao Khác, bất kể như thế nào hắn ta cũng không thể tiếp xúc với loại sách này.
(*Nguyên văn là « Sáu thao » nhưng mình nghĩ để « Lục thao » sẽ hay hơn nên đã sửa)
Cao Khác sau khi nhận lấy thì hành lễ với Lâm Vị Hi, hắn ta chậm rãi lật từng tờ một, cứ như vậy nhìn tầm mười trang, hắn khép sách lại, nói: "Bêu xấu."
Vừa dứt lời, Cao Khác liền đem « Lục thao » đọc thuộc lòng từ đầu ra, trong lúc đọc dừng lại tự nhiên, đọc không nhanh không chậm, không chút ngắc ngứ hay phí sức nào, trong nháy mắt, hắn đã đọc qua ba trang sách.
Uyển Tinh ban đầu còn rất căm thù vị khách không mời mà đến cản đường, thế nhưng sau khi nghe đến đó, Uyển Tinh sợ hãi thán phục: "Trời ạ, chỉ nhìn một lần, vậy mà nhớ kỹ toàn bộ."
Lâm Vị Hi cũng nhìn mà than thở, xem ra Cao Khác biết hắn có kì tài, trí nhớ cũng cực kỳ tốt. Dạng thiên tài này thiên tài bất kể ở bên trong gia tộc nào, tất nhiên đều là vương bài mà gia tộc bồi dưỡng. Lâm Vị Hi nghĩ đến vừa rồi Cao Khác tận lực tiết lộ tình huống gia đình của hắn ta cho nàng, trong nhà hắn ta chỉ có tẩu tử thủ tiết cùng con trai tuổi còn nhỏ của huynh trưởng. Chất nhi cần nhờ tiểu thúc thúc là hắn ta nuôi sống, hiển nhiên phụ mẫu song thân của Cao Khác đã không có ở đây. Mà huynh trưởng có con trai, ngày sau hương hỏa nhận tự, cũng sẽ rơi vào trên thân chất nhi.
Đột nhiên trong lòng Lâm Vị Hi giật một cái, bối cảnh như vậy mà nhận làm con thừa tự quả thực không có người thứ hai, huống chi Cao Khác có trí nhớ rất tốt gặp qua là không quên, thiên tư cực cao. Nếu có thể, quả thực người muốn nhận hắn ta làm con thừa tự tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Những ý nghĩ này chỉ có thể giữ lại ở trong lòng, Lâm Vị Hi nhàn nhạt mở miệng: "Đi."
Thanh âm Cao Khác dừng lại, hai tay của hắn ta nâng sách binh tướng dâng lên, nói: "Yến vương là chiến thần có uy danh vang khắp tứ hải, vãn sinh may mắn đọc được chú giải mà đích thân Yến vương điện hạ phê bình, quả thật là vạn hạnh*. Vãn sinh đối với binh pháp không hiểu rõ, không hiểu ý nghĩa của sách cho lắm, để Yến vương phi chê cười."
(* Vạn Hạnh: muôn phần may mắn)
Lâm Vị Hi có chút xấu hổ, sách là nàng tiện tay cầm lấy, chữ viết ở phía trên rõ ràng không phải là từ nữ tử. Nhưng mà từ trong tay Yến vương phi đưa ra, ngẫm lại cũng biết là bút tích của ai.
Trong lòng Cao Khác cũng cảm khái, thân bút thư tịch của Yến vương trân quý làm sao, vậy mà dễ dàng bị hắn ta xem được. Xem ra tin đồn Yến vương đối với Yến vương phi tân nhiệm mười phần dung túng, quả nhiên không có lửa thì sao có khói.
Bởi vì là như thế, Cao Khác cuối cùng mới nói thêm một câu "Để Yến vương phi chê cười". Yến vương phi tiện tay một cầm một cái là binh thư của Yến vương, chắc hẳn ngày thường cũng là Yến vương tự mình dạy bảo, Cao Khác thật đúng là không dám tùy tiện đánh giá binh pháp trước mặt vị vương phi trẻ tuổi này.
Uyển Tinh Uyển Nguyệt đem sách lấy lại cất kỹ, cùng nhìn Lâm Vị Hi cười. Lâm Vị Hi cũng không muốn ở trên phố lớn cùng một thiếu niên mới gặp mặt lần đầu tiên đàm luận về việc riêng của nàng cùng Cố Huy Ngạn, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Trí thông minh của ngươi quả thật làm cho người khác kinh ngạc, nhưng kì thi sắp đến, mặc dù có kỳ tài ngút trời, cũng không thể bởi vậy mà thả lỏng tinh thần. Uyển Nguyệt, ngươi đi lấy ba tháng thúc tu* ra."
(*Thúc Tu: Mười cái nem buộc lại gọi là một thúc, thời xưa dùng nem làm quà biếu gọi là thúc tu, thúc tu Lâm Vị Hi đưa cho Cao Khác chính để biếu thầy)
Từ bây giờ đến kì thi vừa vặn có ba tháng, Cao Khác chắc hẳn là bị gia đình liên lụy không chịu được, lo lắng chậm trễ kỳ thi, lúc này mới bí quá hoá liều, đến trước mặt Lâm Vị Hi tự tiến cử. Gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, thiên tư của hắn xác thực rất xuất chúng, ở trước mặt Yến vương nói ra tên của mình, mạnh hơn so với cắm đầu đọc sách mười năm. Nhưng để nhìn thấy được mặt Yến vương cũng không dễ dàng, Cao Khác chỉ có thể đi lối khác, từ Yến vương phi rất được sủng ái ở đây chặn đường. Đúng lúc hôm nay Yến vương phi đến quốc công phủ làm khách, xe ngựa sẽ đi đường tắt qua khu nhà của Cao gia, thời cơ này bỏ qua một lần, sẽ không còn cơ hội khác.
Cao Khác chối từ: "Vô công bất thụ lộc*, vãn sinh cùng vương phi vốn không quen biết, sao có thể nhận đồ của vương phi."
(*Vô công bất thụ lộc: không có công không nhận thưởng)
"Đây cũng không phải là đưa cho ngươi, để lão sư của ngươi dạy thật tốt, thúc tu là cho tôn sư." Trong xe ngựa, giọng nữ trẻ tuổi kia chậm rãi truyền tới, thanh âm quả thực đặc biệt dễ nghe. Cũng là ý tứ như vậy, nhưng có người có thể đem lời nói nói ra được xinh đẹp như vậy, Cao Khác vững tâm, hạ bái thật sâu: "Tạ vương phi. Vương phi hôm nay ban ân, Cao Khác khắc trong tâm khảm, không bao giờ quên."
Lâm Vị Hi đối với những lời như này không có cảm giác gì, lời nói báo ân nàng đã nghe nhiều lắm rồi. Cao Khác đứng qua một bên, một mực khoanh tay đứng cung kính, đưa mắt nhìn xe ngựa Lâm Vị Hi chậm rãi khởi động, đi về hướng đại trạch quốc công phủ đi. Lâm Vị Hi ngồi an ổn trong xe ấm áp, suy nghĩ không khỏi bay tới chuyện nhận làm nhận làm con thừa tự.
Nếu như có thể để Cao Khác được nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa Vệ thị, ngày sau tiếp nhận vị trí thế tử Anh quốc công, trở thành người cầm quyền quốc công phủ, mặc kệ đối với chính bản thân Cao Khác hay là đối với toàn gia tộc Cao thị mà nói, là một cọc chuyện không thể tốt hơn.
Tầm quan trọng của người thừa kế đối một gia tộc là không thể nghi ngờ, tổ tiên lập nghiệp không dễ, thường thường cần đời thứ ba là người có năng lực, nhưng chỉ cần một thế hệ thất bại như vậy là xong rồi. Tài nguyên vừa là thông minh cùng với dung mạo là vô cùng khan hiếm, nếu như có thể để cho một thiếu niên có trí nhớ xuất sắc, toán thuật, mà lại can đảm cẩn trọng dám nghĩ dám làm trở thành người thừa kế trong gia tộc, tộc trưởng nằm mơ cũng phải cười tỉnh. Lâm Vị Hi bỏ qua tư tâm, là thực tình cảm thấy chuyện này đối với Anh quốc công phủ là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc, thế tử Anh quốc công còn có nhi tử bảo bối Cao Thầm này, mà Hàn thị cùng Cao Nhiên cũng sẽ không cho phép nhận làm con thừa tự một là chuyện. Lâm Vị Hi nghĩ nghĩ, chỉ có thể tiếc nuối coi như thôi.
Thời điểm ngẫu nhiên gặp Cao Khác đã đến địa bàn Anh quốc công phủ, cũng không lâu lắm, xe ngựa đã đến đại trạch quốc công phủ. Lâm Vị Hi đi một đường được ân cần nghênh đón đến thượng tọa, lão phu nhân Anh quốc công cùng ngồi với Lâm Vị Hi, hòa khí mà hỏi thăm: "Vương phi tới đây chậm hơn một chút so với lúc ngài truyền lời, đoạn đường này ngài đi có thuận lợi không?"
Lâm Vị Hi cười một tiếng che đậy, nói: "Mọi chuyện đều tốt, nửa đường gặp một chút chuyện, mới làm trễ nải." Về phần là chuyện gì, Lâm Vị Hi cũng không có ý tứ kể ra.
Lão phu nhân Anh quốc công cũng mười phần biết điều, bà ta nhìn thần thái Lâm Vị Hi thì biết những chuyện này không nên hỏi, bà ta thức thời chuyển chủ đề: "Đã một thời gian không có gặp vương phi, thân thể vương phi vẫn còn tốt chứ?"
"Thời gian trước đó ngoài bị khó thở ngất đi một lần, trừ cái đó ra còn tốt."
Bên trong noãn các mọi người nhất thời trầm mặc, bình thường không phải là một lời khách sáo sao? Theo đạo lý Lâm Vị Hi sẽ trả lời một câu "Thân thể ta an khang, đa tạ lão phu nhân đã nhớ tới", sau đó chủ khách vui vẻ hòa thuận, lão phu nhân cũng có thể thuận thế dẫn dắt nàng nói tới chủ đề chính. Anh quốc công phủ ân cần thăm hỏi thân thể vương phi, Yến vương phi lại coi là thật trả lời một câu không tốt, cái này phải làm sao?
Lão phu nhân Anh quốc công đã sớm nghe người ta nói, bởi vì Cao Nhiên cùng thế tử tranh chấp, Yến vương phi đến xử lý, vậy mà bị tức đến khí cấp công tâm mà ngất đi. Yến vương bởi vì việc này mà tức giận, Yến vương trong phủ làm sao không biết, thế nhưng là người bên ngoài liên tiếp ba ngày cân nhắc mũi chân nhẹ nhàng đi.
Lão phu nhân Anh quốc công xấu hổ, bà ta ho một tiếng, nói: "Là quốc công phủ dạy tôn nữ không tốt, để vương phi bị liên lụy. Lão thân chỉ cần vừa nghĩ tới việc này, sớm đêm khó ngủ, đứng ngồi không yên, lão thân vốn định tự mình đi Yến vương phủ thỉnh tội, nhưng thân già này không có sức, bệnh cũ lại tái phát. May mắn hôm nay gặp được Yến vương phi, lão thân thay tôn nữ bồi tội với ngài."
Lão phu nhân Anh quốc công làm bộ muốn đứng lên hành lễ, Lâm Vị Hi cười vươn cánh tay ngăn lại: "Lão phu nhân quá khách khí, thế tử phi dù sao cũng là vãn bối của ta, nàng có cái gì không đúng, ta sẽ từ từ dạy bảo, sao có thể để phiền toái đến lão phu nhân đâu."
Lão phu nhân Anh quốc công ngoài miệng nói như vậy, nhưng bối phận bà ta cao, Lâm Vị Hi không có khả năng để tổ mẫu người ta bồi tội với mình như vậy được, nàng ngăn lại động tác của lão phu nhân Anh quốc công, mời lão phu nhân ngồi xuống. Lão phu nhân giả vờ mấy lần, chậm rãi ngồi trở lại chỗ cũ: "Nữ không hiền bất hiếu, đương nhiên là nhà mẹ đẻ dạy dỗ bất lực, lão thân là người trưởng bối này cũng không phải không có tội. May mắn được vương phi tha thứ, lão thân vô cùng cảm kích ngài."
Cao Nhiên phụng dưỡng ở một bên, nàng ta nghe được lời này, chỉ có thể tiến lên dập đầu bồi tội với lão phu nhân Anh quốc công cùng Lâm Vị Hi. Lão phu nhân gièm pha Cao Nhiên đến không còn tí mặt mũi nào, nhưng mà đối với Lâm Vị Hi lại cẩn thận từng li từng tí, Cao Nhiên quỳ trên mặt đất, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Lâm Vị Hi nhìn lướt qua trên mặt đất, không mặn không nhạt bắt đầu gọi Cao Nhiên. Thấy thái độ của Lâm Vị Hi, lão phu nhân Anh quốc công có chút hoảng hốt, bà ta thăm dò hỏi: "Mấy ngày này tam cô nãi nãi ở quốc công phủ, không thể chăm sóc sinh hoạt thường ngày của thế tử, không biết thế tử có ổn không?"
Việc này Lâm Vị Hi thật đúng là không biết. Ngày đó Lâm Vị Hi té xỉu Cố Huy Ngạn vô cùng tức giận, lúc nàng tỉnh lại vừa vặn nghe được Cố Huy Ngạn răn dạy Cố Trình Diệu, về sau Cố Huy Ngạn cho Cố Trình Diệu thời gian mấy ngày, để hắn ta giải quyết chuyện Vân Tuệ cùng Cao Nhiên, sau đó liền gọi Cố Trình Diệu đi. Về phần trừng phạt trong âm thầm như thế nào, Lâm Vị Hi cũng không rõ ràng.
Đây chính là chuyện mấy ngày này, Cao Nhiên hờn dỗi về nhà ngoại, đương nhiên không biết. Lâm Vị Hi đem hai tay đặt ở trên gối, nói: "Vương gia dạy bảo thế tử, cụ thể ta cũng không biết rõ."
Người trong Anh quốc công phủ nghe xong lời này liền âm thầm hút khí, lại là Yến vương tự mình xử lý, việc này cũng quá nghiêm trọng đi. Ánh mắt của bọn họ đều có chút phức tạp, sắc mặt lão phu nhân Anh quốc công ngượng ngùng, không biết nên nói như thế nào.
Các nàng đương nhiên không dám xen vào cách Yến vương dạy con, thế nhưng người bị trừng phạt lại là cô gia nhà mình, nếu không nghe không hỏi, bọn họ thật sự không yên lòng. Hàn thị cười cười đi đến trước chủ vị, ân cần rót chén trà cho Lâm Vị Hi: "Vương phi, thế tử đến cùng vẫn còn trẻ, ngài là mẫu thân hắn, xưa nay ở trước mặt Yến vương có thân phận, nếu như Yến vương vẫn còn tức giận, còn xin ngài mệt tâm thay thế tử chu toàn một hai."
Tư thái Hàn thị tư cực kỳ thấp bé, nhưng mà khuôn mặt Lâm Vị Hi cao khiết, lại lạnh lùng lườm Hàn thị một chút: "Đây là người nào, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Đây chính là đạo quản gia của Anh quốc công phủ sao?"