“Ngươi nghĩ rằng phụ hoàng sẽ bỏ qua cho bọn họ dễ dàng vậy sao?” Hoàng Đế Thiên Lan nở nụ cười xảo quyệt.
Ông ta sớm đã nghĩ xong, chính lúc ông quyết định đưa Tịnh Hóa Linh Châu cho Phượng Khuynh Nguyệt ông ta đã nghĩ ra cách nên ông ta mới dễ dàng giao lại bảo bối bao nhiêu năm cho người khác.
“Phụ hoàng, người tính làm như thế nào?” Nghe vậy, ánh mắt Lam Nguyệt Cơ sáng rực, nàng ta biết mà dù thế nào phụ hoàng cũng sẽ nghĩ ra mưu kế tốt nào đó rồi.
“Ngươi quên chúng ta còn có một hậu thuẫn sao?” Hoàng Đế Thiên Lan thì thầm nhỏ tiếng bên tai của Lam Nguyệt Cơ.
“Phụ hoàng là nói đến?” Lam Nguyệt Cơ nhếch mép cười khỉnh: “Thần Nữ Cung?”
Thần Nữ Cung là một cung điện tồn tại ở đại lục này, nghe nói đã tồn tại rất lâu rồi, bên trong chỉ có nữ nhân, hoàn toàn là nữ nhân, không có bất kỳ nam nhân nào. Bao nhiêu năm qua không ai biết nội tình bên trong Thần Nữ Cung, chỉ biết rằng Cung chủ của Thần Nữ Cung rất mạnh, bọn họ vốn dĩ không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài nhưng mà có cơ hội một lần ngẫu nhiên phụ hoàng kết thân với Cung chủ của Thần Nữ Cung, giao tình cũng không tồi, vì vậy Thần Nữ Cung trở thành hậu thuẫn của Thiên Lan Quốc bọn họ.
Lần này phụ hoàng nhất định là tính mời Cung chủ của Thần Nữ Cung ra tay rồi, nghĩ đến đây trên khuôn mặt của Lam Nguyệt Cơ hiện ra nụ cười. Chỉ cần Cung chủ Thần Nữ Cung ra tay, Phượng Khuynh Nguyệt đó chết chắc rồi.
“Ừm!” Trên khuôn mặt chữ điền của Hoàng Đế Thiên Lan cũng xuất hiện nụ cười.
Ông ta tính sẵn rồi để Thần Nữ Cung lấy lại Tịnh Hóa Linh Châu, chỉ cần Cung chủ Thần Nữ Cung ra tay, nhất định thành công lấy về.
Cứ như thế, ở bên này cặp cha con có cái đầu thủng lỗ to đùng nghĩ rằng sẽ vậy, hoàn toàn không biết rằng quyết định lần này của bọn họ đã thành công đẩy Thiên Lan Quốc của họ lên trên con đường xuống địa ngục.
Bên này đoàn người của Phượng Khuynh Nguyệt đã nhanh chóng quay trở về viện của mình.
Bọn họ không có chút chậm trễ, đến nghỉ ngơi cũng không có nghỉ trực tiếp giải trừ thuật trong cơ thể của Khinh La.
Nam Cung Hạo Thiên cầm Tịnh Hóa Linh Châu, phất một tay lên, một tia linh lực làm cho linh châu bay lên: “Tịnh Hóa vạn vật, tà linh xuất!” Thấp giọng nói, Tịnh Hóa Linh Châu lập tức tỏa ra lớp ánh sáng màu trắng mãnh liệt, ánh sáng màu trắng lóe lên, thuần khiết như thiên sứ vậy.
Ánh quang trắng chiếu lên trên người của Khinh La, bao trọn Khinh La vào bên trong, không bao lâu thì có màn sương đen từ trong cơ thể Khinh ra thoát ra ngoài.
Dần dần, màn sương đen càng ngày càng ít, đến khi không còn một chút nào, Nam Cung Hạo Thiên mới thu hồi tay lại, Tịnh Hóa Linh Châu cũng từ giữa không trung tĩnh lặng rơi xuống.
Lúc này Khinh La có chút yếu ớt ngồi sụp trên giường, thông qua lượt thanh tẩy vừa rồi của Tịnh Hóa Linh Châu khiến nàng khá yếu, nhưng mà nàng cảm nhận được thuật trong cơ thể mình đã được loại bỏ rồi, nốt đen trên cổ tay cũng không thấy nữa.
“Nô, nô tỳ, đa tạ Vương gia!” Suy yếu nói ra lời đa tạ, lần này Vương gia với tiểu thư vì nàng đã bỏ ra công sức quá nhiều, nàng chỉ có thể đa tạ và lấy lòng trung thành của bản thân báo đáp bọn họ mà thôi.
Nàng vừa định đứng lên hành lễ đã bị Phượng Khuynh Nguyệt chặn lại: “Khinh La, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, không được cử động lung tung!”
Lúc này nhìn nàng ấy có chút yếu ớt, cho dù nàng ta không đứng dậy hành lễ thì Hạo Thiên cũng sẽ không trách nàng ấy.
“Vâng ạ!” Khinh La nhìn Phượng Khuynh Nguyệt mà đầy cảm kích.
“Được rồi, chúng ra ngoài thôi!” Giọng nói quyến rũ của Nam Cung Hạo Thiên vang lên.
Lần này thuật trong cơ thể của Khinh La đã được giải quyết, chàng tin Nguyệt nhi đã yên tâm rồi.
“Ừm!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, tiếp đó chủ động kéo bàn tay mạnh mẽ của Nam Cung Hạo Thiên đi ra ngoài.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn bàn tay nhỏ bé kéo tay mình, hạnh phúc mỉm cười.
“Nha đầu, nha đầu, ngươi có thời gian không?” Vừa mới bước ra, Phượng Khuynh Nguyệt đã bị Đồ Linh chặn ngang đường.
“Làm sao thế?” Phượng Khuynh Nguyệt thắc mắc.
“Nha đầu, lão đầu ta quyết định rồi, muốn bái ngươi làm sư phụ!” Khuôn mặt thành khẩn của Đồ Linh nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Nguyệt.
Ông ta đã quyết định rồi, ông ta muốn bái nha đầu này làm sư phụ, ông nghe lão đầu Huyền Linh đó nói nha đầu này chỉ dùng thời gian một tháng thì đã đạt đến Dược Thần cấp trung, đó quả thật là tu hành đến nghịch thiên à, nếu ông ta có thể bái nha đầu này làm sư phụ, nói không chừng liền có thể đột phá vượt qua cấp bậc Dược Thần cấp thấp của ông ta rồi.
“Bái ta làm sư phụ?” Vẻ mặt Phượng Khuynh Nguyệt ngơ ngác, nàng không nghe nhầm chứ, ông ta đường đường là tôn giả Dược Tông mà muốn bái nàng làm sư phụ?
“Này, ta nói lão bất tử ông đó, sao lại làm phiền đến đồ đệ bảo bối của ta!” Lúc này giọng nói hùng hậu của Huyền Linh vang lên.
Mà khi ông ta nói đến đồ đệ bảo bối của ông thì giọng đặc biệt lớn, dường như là đang khoe khoang với Đồ Linh.
Đúng, không phải là dường như, mà là chính là như vậy đấy.
“Ngươi nói ai là lão bất tử hả, ngươi mới là lão bất tử đó!” Đồ Linh không chịu thua đáp trả lại.
Ông biết nha đầu này đã là đồ đệ của ông ta rồi, cần thiết phải khoe khoang như thế với ông không, chỉ là ông không quen biết nha đầu trước thôi, nếu như sớm biết nha đầu thì nha đầu này chính là đồ đệ của ông rồi.
“Ngươi yên tâm ta sẽ không chết dễ dàng đâu, ngươi chết rồi ta cũng sẽ chưa chết!”
“Này, ngươi đừng có nói trước điều gì, nói không chừng ngươi sẽ chết trước ta đó!”
Xì xà xì xồ (cãi nhau)
Hai người chỉ cần gặp mặt liền chọc khóe nhau, cứ như thế hai lão ngoan đồng lại bắt đầu đấu khẩu.
Phượng Khuynh Nguyệt với Nam Cung Hạo Thiên nhìn nhau, bọn họ lại một lần nữa không nói lên lời, rời khỏi nơi nước bọt bắn lung tung này, tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi thôi.
…Hoàng cung Thiên Lan…
“Bái kiến Cung chủ Thần Nữ Cung!” Hoàng Đế Thiên Lan kính cẩn hành lễ với nữ tử ngồi trên cao, xong ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đó.
Chỉ thấy nữ tử mặc chiếc bộ váy trắng như tuyết, làn da cũng trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ bé trái xoan, cặp mắt phượng, chiếc mũi nhỏ gọn, đôi môi đỏ mọng giống như bôi mật, nhìn xinh đẹp kiều diễm, mà người này không phải là ai khác, chính là Tử Mị, một lòng muốn trừ khử Phượng Khuynh Nguyệt.
“Tìm bản cung có chuyện gì nói thẳng!” Giọng nói nhẹ như gió truyền ra.
“Là như thế này…” Hoàng Đế Thiên Lan ở bên tai của Tử Mị nói ra kế hoạch của mình.
“Nhớ lấy, đây là lần cuối cùng bổn cung giúp ngươi!” Tử Mị lạnh lùng để lại một câu rồi biến mất khỏi điện.
Nếu không phải là bởi vì trước đây nàng đồng ý ba điều kiện với ông ta, nàng thật sự chẳng thèm để ý ông ta, nàng không có thời gian để lãng phí vào những chuyện như này.
Đêm đến bình lặng, vầng trắng treo trên cao giữa bầu trời, ánh trăng chiếu rọi vào trong căn phòng, chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của ai đó, trên khuôn mặt đang ngủ nở nụ cười hạnh phúc sao mà tuyệt mỹ.
Ngày hôm sau, đoàn người của Phượng Khuynh Nguyệt thu dọn xong mọi thứ, liền bước chân trên con đường trở về học viện Vân Linh, lần này bọn họ không có dự định vội vàng quay về mà là vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy.
Hơn nữa lần này quay trở về còn thêm một người, đó chính là Đồ Linh, mà trên quãng đường đi này có sự tham gia của Đồ Linh thì càng thêm phần náo nhiệt, thi thoảng lại truyền đến tiếng tranh cãi của hai lão ngoan đồng.
Thế nhưng đến khi đoàn người đi qua khu rừng lúc trước, một luồng khí nguy hiểm từ xa hướng thẳng tiến lại gần về phía bọn họ.
“Mọi người cẩn thận!” Phượng Khuynh Nguyệt mở miệng nhắc nhở đầu tiên.
Mấy người kia nghe vậy liền đứng yên, đôi mắt chăm chú quan sát xung quanh.
Ngay tức khắc từ trên trời xuất hiện rất nhiều nữ tử áo trắng, áo trắng như tuyết, trên khuôn mặt ai nấy đều đeo lụa trắng.