Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 47: Nguyệt nhi, chúng ta đi thôi

Mọi người quay qua nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, trong mắt đều là kỳ vọng, bao gồm cả Đồ Linh. Vì dù sao bọn họ cũng chưa từng trông thấy Dược Thần cấp trung là như thế nào!

Trong khi đám đông hoài nghi, Phượng Khuynh Nguyệt vừa động ý niệm, từ trong không gian lấy ra Phượng Hoàng Đỉnh, thầm niệm chú, Phượng Hoàng Đỉnh bỗng chốc biến lớn, vững vàng nằm trên mặt sàn đại điện.

Xoạt!

Động tác thuần thục, búng đầu ngón tay, một ngọn lửa bốc cháy, ngón tay nhẹ nhàng hất, ngọn lửa liền phóng đến đỉnh luyện đan, bùng cháy.

Tiếp sau lại từ trong không gian lấy ra một vài dược liệu thượng hảo, từng thứ để vào đỉnh luyện đan.

Chú tâm dùng sức mạnh tinh thần khống chế ngọn lửa, luyện ra đan dược thuộc cấp bậc Dược Thần cấp trung cần phải phí tổn sức mạnh tinh thần rất lớn, cho dù là sức mạnh tinh thần của Phượng Khuynh Nguyệt rất nhiều, bây giờ trên trán cũng đã rớt xuống mấy giọt mồ hôi rồi.

Nam Cung Hạo Thiên tiến lên trước lau những giọt mồ hôi đang chảy xuống, rồi yên lặng đứng bên cạnh, chàng biết khi luyện đan dược, tuyệt đối không thể bị làm phiền.

Thời gian từng chút trôi qua, tất cả mọi người trong điện đều đang tập trung chú ý nhìn đỉnh luyện đan, chờ đợi đan dược thuộc cấp bậc Dược Thần cấp trung xuất hiện.

Bất ngờ, một mùi thơm của dược truyền đến, phảng phất trong điện.

Đám đông ngửi thấy mùi hương của đan dược này liền cảm thấy tinh thần có cảm giác thoải mái tập trung, dường như là chỉ cần ngửi chút thì tinh thần có thể phấn chấn hăng hái vậy.

Ngay lúc này Phượng Khuynh Nguyệt mở mắt, từ trong đỉnh luyện đan bay ra năm viên đan dược, bay vào trong bàn tay của nàng. Cúi đầu nhìn năm viên đan dược thượng phẩm thuộc cấp bậc Dược Thần cấp trung trong lòng bàn tay, đôi môi xinh đẹp mỉm cười.

“Nha đầu, có thể đưa ta xem qua không?” Huyền Linh và Đồ Linh đến bên Phượng Khuynh Nguyệt, nhìn đan dược trong tay nàng.

“Được!” Phượng Khuynh Nguyệt giơ tay lên, đưa đan dược trong tay cho Huyền Linh với Đồ Linh.

Hai người nhận đan dược, kiểm tra tỉ mỉ một lượt, có chút kích động nói: “Đây là đan dược thượng phẩm thuộc cấp bậc Dược Thần cấp trung!”

Bọn họ không phải là không tin thực lực của Phượng Khuynh Nguyệt, mà là cả một đời của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy đan dược thuộc cấp bậc Dược Thần cấp trung à, vả lại còn là thượng phẩm!

Nghe thấy vậy, đám đông nhốn nháo.

“Không ngờ rằng nàng ta tuổi tác còn nhỏ đã thành Dược Thần cấp trung rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, vả lại đan dược đó còn là thượng phẩm nữa, đây nếu như được dùng, linh lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều!”

“…”

Đám đông người này một câu người kia một câu, khiến mặt của Hoàng Đế Thiên Lan có chút không tự nhiên. Ông ta không ngờ nàng thật sự là Dược Thần cấp trung, thế này không phải là Tịnh Hóa Linh Châu của ông buộc phải giao ra rồi sao, lần này ông ta không những không lôi kéo được nhân tài, mà còn thiệt hại bảo bối yêu quý của ông ta, ông ta thật sự không muốn đưa ra!

Nhưng mà không đưa lại sợ người khác nói ông ta đường đường là quân vương một nước lại nói không giữ lời, huống hồ Phượng Khuynh Nguyệt đó còn có người chống lưng.

“Hoàng Đế Thiên Lan muốn nuốt lời hứa sao?” Trong lúc Hoàng Đế Thiên Lan do dự, giọng nói lạnh lùng của Phượng Khuynh Nguyệt vang lên.

Nàng nhìn ra ông ta không muốn đưa, chút mánh khóe nhỏ đó sao có thể thoát khỏi đôi mắt của nàng.

“Không phải, làm sao trẫm lại nuốt lời hứa được chứ!” Hoàng Đế Thiên Lan vội vàng giải thích.

“Chỉ là Tịnh Hóa Linh Châu đó trẫm cất ở một nơi an toàn rồi, muốn lấy ra cần qua vài ngày, dù sao ngươi thấy đấy…”

“Bản vương thấy là ông không muốn Thiên Lan Quốc nữa rồi!” Nam Cung Hạo Thiên lạnh lùng liếc qua, khiến đám người trong điện run rẩy.

“Không, không, không phải, ta, ta giờ đi lấy ngay!” Hoàng Đế Thiên Lan giật mình, lập tức sai người đi lấy Tịnh Hóa Linh Châu. Ông ta biết nếu hôm nay ông ta sống chết không đưa ra Tịnh Hóa Linh Châu, Thiên Lan Quốc của ông thật sự đừng mong tồn tại nữa.

Chỉ chút thời gian, người bị sai đi liền mang Tịnh Hóa Linh Châu quay trở về.

Thiên Lan Hoàng tiếc nuối nhìn Tịnh Hóa Linh Châu một cái, không tình nguyện giao cho Phượng Khuynh Nguyệt.

Phượng Khuynh Nguyệt nhận lấy Tịnh Hóa Linh Châu, cúi đầu nhìn viên linh châu pha lê long lanh rất đẹp nằm trong bàn tay, chẳng trách được gọi là Tịnh Hóa Linh Châu, quả thật giống với tên gọi, trong suốt sạch sẽ, đẹp đến mức khiến nàng mỉm cười lần nữa. Nàng lấy Tịnh Hóa Linh Châu không vì điều gì khác, chỉ là vì bằng hữu của nàng.

Vả lại nàng cũng không phải là kiểu người đến đâu gây thù đến đó, chỉ là người không phạm đến nàng, nàng sẽ không đi kiếm phiền phức.

Khinh La nhìn viên Tịnh Hóa Linh Châu trong tay của tiểu thư trong lòng nàng phấn khích, cuối cùng nàng có thể giải thoát khỏi con rắn trong cơ thể rồi.

Hồng Liên và Vân Ế Kỳ nhìn Tịnh Hóa Linh Châu đó gật đầu mỉm cười.

Nam Cung Hạo Thiên dịu dàng nói: “Nguyệt nhi, chúng ta đi thôi!”

Ở đây đã không còn gì để lưu luyến, thứ bọn họ muốn có đã lấy được rồi!

“Ừm!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, quay sang nói với những người còn lại: “Chúng ta đi thôi!”

Thứ bọn họ muốn đoạt được thì đã đoạt được, đối với nàng mà nói đại hội đan dược đó không có ý nghĩa gì nữa, bọn họ có thể quay trở về rồi.

“Nha đầu, ta cũng đi cùng ngươi!” Đồ Linh đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, nét mặt kiên định nói.

Phượng Khuynh Nguyệt nhìn vẻ mặt kiên định đó của Đồ Linh, gật đầu biểu thị đồng ý. Thông qua tương tác vừa nãy nàng cũng phần nào hiểu được tính cách của Đồ Linh, giống với lão đầu Huyền Linh kia không có tâm địa xấu xa đều là người tốt, vả lại đều rất hiền hòa, buồn cười, so với lão ngoan đồng càng lão ngoan đồng hơn, nàng rất thích, nếu như ngày tháng sau này có hai người bọn họ chắc chắn sẽ càng thêm náo nhiệt.

Đồ Linh thấy Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, trong lòng vui mừng, ông biết nha đầu này là đồng ý rồi, tuy rằng không có nói gì, nhưng mà ông biết nha đầu này đồng ý. Nhưng nha đầu này không đồng ý làm đồ đệ của ông, nhưng không sao cả, chỉ cần có thể đi theo nha đầu này là được rồi, hơn thế nữa dựa vào thực lực hiện giờ của nha đầu này cũng có thể làm sư phụ của ông rồi.

“Ai, ông cũng muốn đi theo, đã thông qua sự đồng ý của ta chưa hả?” Huyền Linh hất mũi trừng mắt không vừa ý nói.

Ông không có đồng ý một lão ngoan đồng đấu đá với ông cả một đời ở bên cạnh đồ đệ bảo bối của ông được.

“Không cần ngươi đồng ý, nha đầu nói là được!” Đồ Linh cao ngạo ngoảnh đầu đi.

Phượng Khuynh Nguyệt lắc đầu nhìn về phía hai con người lại muốn bắt đầu tranh đấu: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Nàng dám khẳng định, nếu như nàng không nói rời đi, hai lão già này chắc chắn sẽ cãi nhau ngay.

Dứt lời, bước chân đi thẳng ra ngoài đại điện.

Một hàng người cứ như thế đi theo con đường lúc đến quay trở về.

Mắt nhìn theo mấy người cứ thể mà rời đi, có người không nhịn nổi nữa, gào lớn lên: “Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi đứng lại cho bản công chúa, ngươi coi Thiên Lan Quốc của ta là cái gì, nhà của ngươi sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”

Lam Nguyệt Cơ vừa mới được cởi trói trông thấy Phượng Khuynh Nguyệt không để Thiên Lan Quốc của nàng ta vào mắt nên gào thét lên.

“A!” Lời nói vừa xong thì bị một luồng khí cực mạnh lướt qua, khiến Lam Nguyệt Cơ ngã ngược trên sàn.

“Nếu còn có lần sau, bản vương chắc chắn sẽ phế nhà ngươi!” Nam Cung Hạo Thiên đầu cũng không quay lại, lạnh lùng vứt lại một câu tiếp tục bước về phía trước.

Hoàng Đế Thiên Lan đến bên cạnh Lam Nguyệt Cơ đỡ nàng ta dậy, lắc lắc đầu, đứa con gái này của ông thật quá không biết nhẫn nhịn rồi.

“Phụ hoàng, người cứ để bọn họ rời đi vậy sao, bọn họ hoàn toàn không coi chúng ta ra gì, làm nhục danh tiếng của chúng ta mà!” Lam Nguyệt Cơ tức giận đá chân.

Để nàng ta nhìn cái con tiện nhân Phượng Khuynh Nguyệt đó nghênh ngang bỏ đi như thế làm sao nàng ta có thể nuốt trôi cục tức này xuống, huống hồ nàng còn lấy đi mất Tịnh Hóa Linh Châu của nước bọn họ.