“Hơ!” Phượng Niệm Ca cười lạnh lùng: “Ngươi lại khá có cốt khí đấy chứ, nhưng mà ta sẽ không cho ngươi mau chết vậy đâu. Ta phải gϊếŧ tiện nhân Phượng Khuynh Nguyệt đó trước, rồi gϊếŧ thêm ngươi nữa, để các ngươi ở dưới địa ngục còn có thể trở thành chủ tớ được chứ? Ha ha ha ha!”
Dứt lời nói tràn đầy căm hận, nàng ta ngửa mặt lên trời rồi cười lớn một cách điên cuồng.
Khinh La nhìn vẻ điên cuồng cười lớn của tam tiểu thư: “Tam tiểu thư, ngươi điên rồi, sao ngươi có thể hèn hạ đến thế!”
“Ha ha ha, ta điên rồi, ta là điên rồi.” Phượng Niệm Ca ngưng tiếng cười lại, hung ác nói rằng: “Nếu không phải vì Phượng Khuynh Nguyệt ta sẽ điên sao? Nếu không phải Phượng Khuynh Nguyệt ta sẻ biến thành phế vật sao? Nếu không phải vì Phượng Khuynh Nguyệt ta sẽ như bộ dạng hiện tại sao? Đều tại Phượng Khuynh Nguyệt, đều là tiện nhân kia hại cả!”
“Mọi thứ đều do ngươi tự chuốc lấy!” Trên bầu trời truyền lại giọng nói lạnh băng của Phượng Khuynh Nguyệt.
“Hơ, do ta tự chuốc lấy sao. Mọi chuyện đều là ngươi hại ta cả, là ngươi phế đi đan điền của ta, là ngươi hủy dung mạo của ta, là ngươi cướp đi chàng. Mọi chuyện này đều là vì ngươi, nếu không có ngươi chàng sẽ là của ta, ta cũng sẽ không phải biến thành bộ dạng như hôm nay!” Phượng Niệm Ca điên cuồng hét lớn.
Những chuyện này, mọi chuyện đều là vì Phượng Khuynh Nguyệt, chính vì có ngươi, đều là ngươi, đều là ngươi!
“Phượng Niệm Ca, ngươi thật không biết tốt xấu, hôm nay ta ngươi hãy làm kết liễu cuối cùng đi vậy!” Phượng Khuynh Nguyệt hạ xuống từ trên trời.
“Tiểu thư hãy chạy mau, đừng lo cho Khinh La!” Khinh La thấy được tiểu thư nhà mình, trong lòng cảm thấy vui mừng. Tiểu thư của nàng ấy vì nàng mà tới, nàng ấy đã mãn nguyện rồi, nhưng mà nàng ấy không thể để tiểu thư vì nàng ấy mà chịu thêm tổn thương.
“Khinh La, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.” Phượng Khuynh Nguyệt nhìn, nói nhẹ nhàng với Khinh La đang toàn thân dính đầy rắn. Sau đó nàng quay đầu nhìn sang Phượng Niệm Ca, liền chuyển giọng: “Phượng Niệm Ca, hôm nay nếu Khinh La bình an vô sự thì ngươi không sao. Nhưng nếu Khinh La có tổn thất một sợi lông tơ, ta nhất định sẽ đem ngươi bằm thây vạn đoạn!”
Câu nói lạnh băng vang lên khiến Phượng Niệm Ca toàn thân chấn run, không biết sao trong lòng nàng ta có cảm giác, cảm thấy hôm nay nàng ta sẽ bị Phượng Khuynh Nguyệt gϊếŧ chết.
Không, không được, nàng ta nhất định phải gϊếŧ Phượng Khuynh Nguyệt, nàng ta phải trả thù.
“Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi muốn cứu nàng ấy chứ?” Phượng Niệm Ca cười đắc ý, chỉ Khinh La hỏi.
“Á!” Phượng Niệm Ca vừa dứt lời, Khinh La la lớn một tiếng.
Phượng Khuynh Nguyệt nhìn qua, một con rắn đang quấn quanh trên người Khinh La lúc trước đang quấn thật chặt Khinh La, khiến không gian trở nên càng thêm nhỏ hẹp.
“Khinh La!” Nàng hét lên một tiếng, đưa tay lên một đường ánh sáng màu tím chớp nháy, chuẩn bị chặt đứt con rắn đang quấn quanh Khinh La.
“Nếu như ngươi muốn nàng ấy chết sớm hơn thì công kích con rắn đó đi!” Lúc này, câu nói lạnh băng của nam tử mặc đồ đen vang lên.
Sao hắn chỉ dễ dàng dùng một con rắn quấn quanh trước người Khinh La thế chứ, con này bây giờ có thể hòa cùng một thể với nàng ấy rồi, chỉ cần con rắn này chết thì người cũng chết theo.
Đây là hắn chú trên thân thể của nữ tử này.
Phượng Khuynh Nguyệt nghe nói mới quan sát tỉ mỉ lại Khinh La, lúc này mới phát hiện con rắn này không có đuôi, lại là từ trong thân thể của Khinh La đưa ra thân rắn.
Đây là chuyện như thế nào?
“Chủ nhân, đây là thể thuật!” Hỉ Nhi cũng chú ý tới điểm này rồi.
Thể thuật, là một loại thuật của tà linh, là đem một thân thể trồng vào trong thân thể một người khác, như vậy họ có thể cùng hưởng một sinh mạng. Cách giải trừ chỉ có người trồng mới giải trừ được, nếu không thì không cách nào giải được thuật này.
Hỉ Nhi đại khái nói một lần thể thuật này, Phượng Khuynh Nguyệt nghe xong quanh người phát ra sát khí đáng sợ.
Đáng chết, dám dùng thủ đoạn hèn hạ như thế.
Nàng quay đầu lại nhìn Phượng Niệm Ca, đôi mắt đen láy như vực thẩm không nhìn thấy đáy: “Phượng Niệm Ca, ta muốn ngươi chết!”
“Hỉ Nhi, Tiểu Kỳ, nam nhân áo đen này giao cho các ngươi đấy!” Dứt lời, quanh người tràn ra khí thế thuộc Linh Thiên cấp trung, hướng về Phượng Niệm Ca mà công kích.
“Được, chủ nhân phải cẩn thận!” Hỉ Nhi gật đầu, liền công kích qua nam tử áo đen.
“Khuynh Nguyệt, ngươi phải cẩn thận!” Vân Ế Kỳ nói xong, liền triệu hồi ra Báo Băng Viêm: “Liệt Băng, chúng ta lên!”
“Gừ!” Liệt Băng gầm lên một tiếng, theo Vân Ế Kỳ cùng nhau mà đi công kích.
“Ha!” Phượng Niệm Ca cười mỉa mai: “Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi muốn gϊếŧ ta? Đúng là không tự lượng sức mình!”
Phải biết là cao cấp so sánh với trung cấp thì mạnh hơn nhiều so với trung cấp, hôm nay nàng ta thắng chắc rồi!
“Vậy thì để coi rốt cuộc là ai không tự lượng sức mình!” Câu nói lạnh băng vang lên.
Nàng không ngờ Phượng Niệm Ca lại có thể từ một phế vật biến thành Linh Thiên cấp cao, nhưng nàng sẽ không thua đâu.
“Vạn vật chi thụ nghe lệnh, trói buộc!” Thầm hô một tiếng, mấy sợi dây đằng xung quanh xuất hiện, không kiêng nể mà vẫy múa hướng về Phượng Niệm Ca.
Phượng Niệm Ca giơ tay vung một cái, mấy đường linh quang biến thành tia sáng, chặt từng dây đằng đang lao tới thành hai khúc!
“Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi tưởng ngươi sẽ là đối thủ của ta ư?” Nàng ta cười lạnh một tiếng, lần nữa ngưng tụ ra vài đạo linh quang bắn về hướng Phượng Khuynh Nguyệt.
Lúc này, nam tử áo đen triệu hồi ra hai con trăn khổng lồ màu đen, thoát ly chiến đấu giữa Hỉ Nhi và Tiểu Kỳ. Hắn lại bên này của Phượng Khuynh Nguyệt, phóng ra uy áp của Linh Thần cấp cao ép thẳng về hướng Phượng Khuynh Nguyệt.
Phượng Khuynh Nguyệt vốn dĩ hội tụ ra một kết giới bảo vệ, khi cảm nhận được bất ngờ xảy ra uy áp đến che trời lấp đất, màn chắn ngưng tụ ra bị "bùng" một tiếng liền vỡ nát.
Phượng Khuynh Nguyệt là Linh Thiên cấp trung, đâu phải đối thủ của Linh Thần cấp cao, khoảng cách đó không phải là một chút ít.
Cố nhịn lại xúc động muốn ngã xuống, nàng lần nữa ngưng tụ ra một kết giới khác, che trước mặt bản thân.
“Vạn vật chi thụ nghe lệnh, trói buộc!” Mệnh lệnh vừa xuống, dây đằng lần nữa vẫy múa mà ra. Lần này không có bắn sang người khác, mà là trói lại bản thân né sang một bên tránh công kích của Phượng Niệm Ca.
Hỉ Nhi vội vàng đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, đưa Phượng Khuynh Nguyệt ra hộ sau lưng, phóng ra uy áp thuộc Siêu Thần Thú đối đầu lại uy áp của nam tử áo đen
Tuy toàn bộ năng lượng của Hỉ Nhi chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng dù thế nào vẫn là Siêu Thần Thú, đối kháng uy áp của Linh Thần cấp cao vẫn có thể.
Phượng Khuynh Nguyệt lần nữa đối đầu với Phượng Niệm Ca, hôm nay nàng nhất định phải gϊếŧ chết nàng ta!
Tranh đấu bên này, Siêu Thần Thú, Linh Thần cấp cao đối chiến với nhau, cả bầu trời đều tràn ngập uy áp ép người, có thể nói là gió mây biến sắc!
Trên không của cả học viện Vân Linh cũng tràn ngập uy áp chấn thiên, nhưng vẫn còn tốt, ở đây không có áp người như trong rừng.
“Sao vẫn chưa về vậy?” Hồng Liên gấp gáp nhìn trời rồi đi qua đi lại ngoài sân Vân Cốc Tử.
Nàng ta cũng đã đợi nửa ngày ở đây rồi, viện trưởng này và sư huynh Hạo Thiên sao vẫn chưa về nữa. Đúng là gấp chết nàng ta, cũng không biết bên Khuynh Nguyệt như thế nào rồi.
Ngay lúc này hai đường linh quang xẹt qua, bóng dáng của Nam Cung Hạo Thiên và Vân Cốc Tử hạ xuống trong sân.
“Thuộc hạ Hồng Liên bái kiến chủ tử!” Một thoáng chốc kia Hồng Liên nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên, quỳ một gối trên mặt đất cung kính nói.
Rồi sau đó cũng không đợi Nam Cung Hạo Thiên mở miệng, vội vã tiếp tục nói: “Chủ tử, mau đi giúp nữ chủ tử!”