Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 31: Chiến 2

……

Trong rừng.

Khinh La đang bị trói nhìn người đàn ông mặc áo đen: “Ngươi là ai, sao lại bắt ta đến nơi này?”

“Ngươi lập tức sẽ biết ngay thôi!” Người đàn ông cười nhếch mép: “Nhưng bây giờ ta rất tò mò, ngươi nói xem sẽ có người đến cứu mạng ngươi hay sẽ bỏ mặc ngươi đây?”

Khinh La nghe vậy, trong lòng chợt có một chút linh cảm không lành, hắn ta nói lời này có ý gì, cái gì gọi là người đến?

Chẳng lẽ là tiểu thư?

Chẳng lẽ là hắn ta bắt nàng ấy chính là muốn uy hϊếp tiểu thư?

“Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, đừng có nói mấy lời vô dụng, người ngươi chờ đợi sẽ không đến đâu!” Khinh La quát to với hắn.

Sau đó, nhìn con rắn màu đen đang cuốn quanh người mình, nàng nuốt nước bọt, trong lòng thầm niệm: "Tiểu thư, người đừng có đến à, đừng bao giờ đến, nô tỳ thà chết cũng không muốn liên lụy đến người."

“Ngươi cũng có chút khí phách đấy!” Người đàn ông nhìn Khinh La nói lạnh lùng.

Thế giới này hắn xem ra nhìn rõ rồi, mỗi người đều vì lợi ích của riêng mình mà không từ thủ đoạn nào, ai sẽ chân thành đối xử tốt với người khác, rồi có ai lại vì người khác mà hy sinh tính mạng mình?

Ha ha, thật nực cười.

Phượng Khuynh Nguyệt đuổi theo Phượng Niệm Ca ra khỏi học viện, xông về phía cánh rừng cách đó không xa.

Nhưng khi vừa đến khu rừng thì bị làn khói đen chặn lại, chỉ có thể dừng bước, cẩn thận từ từ tiến về phía trước.

Phượng Khuynh Nguyệt nhíu mày nhìn về phía trước, trong khu rừng này lại bị khói đen bao vây. Chắc chắn là do Phượng Niệm Ca làm, xem ra lần này vì muốn gϊếŧ nàng đúng thật nàng ta đã bỏ ra không ít công phu.

Nhìn màn khói đen bao vây khu rừng, nàng bây giờ cơ bản không cách nào nắm rõ địa hình. Chết tiệt, đúng là biết chọn địa điểm!

“Khuynh Nguyệt.” Vân Ế Kỳ từ học viện đuổi theo sau đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, nhìn màn khí đen trước mặt: “Khuynh Nguyệt, màn sương mù đen này có phải giống với ngày hôm đó ở trong rừng Vân Linh không?”

Hắn cảm nhận được luồng khí này giống với luồng khí ngày hôm đó trong Vân Linh Sơn.

“Ừm!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu: “Tiểu Kỳ, sao ngươi lại đến đây? Mau trở về, ở đây rất nguy hiểm!”

Sao hắn lại đi theo đến đây, đây là cái bẫy của Phượng Niệm Ca, chắc chắn rất nguy hiểm.

“Chúng ta là bằng hữu không phải sao?” Vân Ế Kỳ nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, cười ôn hòa.

Bằng hữu!

Nghe vậy, Phượng Khuynh Nguyệt trong lòng ngạc nhiên, lần đầu tiên cảm nhận được có bằng hữu cùng với nàng vượt qua lúc khó khăn sao mà yên tâm thế này.

“Đúng vậy.” Hai người nhìn nhau cười.

“Tiểu Kỳ, nhất định phải cẩn thận.” Phượng Khuynh Nguyệt cau mày nhắc nhở lần nữa.

“Ừm.” Vân Ế Kỳ biết rằng nơi đây nhất định có cạm bẫy, gật đầu, toàn thân nâng cao cảnh giác.

Xoạt!

Một đàn đom đóm bay quanh đầu ngón tay Phượng Khuynh Nguyệt, tuy đom đóm nhỏ, nhưng vẫn có thể soi rõ được con đường phía trước.

Hai người nâng cao cảnh giác tiến về phía trước.

Đột nhiên, chính ở chỗ bọn họ không nhìn thấy gì bỗng truyền đến tiếng động sột soạt!

“Tiểu Kỳ, cẩn thận có rắn.” Phượng Khuynh Nguyệt dừng bước chân lại, quan sát xung quanh.

Bốp! Một tiếng, linh lực quanh người Phượng Khuynh Nguyệt bùng phát củng cố tạo thành một kết giới, kết giới bao vây hai người họ.

Sau đó, từ không gian nàng rút ra thanh đoản kiếm Thị Huyết, rót linh lực vào, khiến cho thanh kiếm vốn đã đỏ rực lại càng thêm huyền diệu vô cùng.

“Xoẹt, xoẹt!” Những con rắn ở xung quanh dường như cảm thấy có sát khí, cùng lúc lè lưỡi tấn công nhanh về phía Phượng Khuynh Nguyệt.

“Phải cẩn thận đó!” Phượng Khuynh Nguyệt nhắc nhở, sau đó nhấc thanh đoản kiếm Thị Huyết lên, đang chuẩn bị chém xuống, thì đàn rắn vốn dĩ xông đến tấn công thì đột nhiên dừng công kích, tiếp sau hoảng loạn bỏ chạy.

“Khuynh Nguyệt, đây...” Vân Ế Kỳ đã chuẩn bị chiến đấu thì nhìn thấy đám rắn hoảng loạn bỏ chạy đó có chút ko rõ tại sao.

Lúc nãy bọn chúng còn giống như trông thấy con mồi lao về phía bọn họ, sao bây giờ lại bỏ chạy vậy!

“Là Hỉ Nhi!” Trên khuôn mặt của Phượng Khuynh Nguyệt mỉm cười, nàng cảm nhận được luồng khí tức của Hỉ Nhi.

Sức mạnh của Hỉ Nhi được hồi phục lại không ít từ sau ngày hôm qua, quay trở vào trong nhẫn Tử Phượng thì bắt đầu ngủ say đến tận bây giờ.

Quả nhiên, ngay tức thì, một luồng sáng màu đỏ vụt qua, thân hình to lớn của Hỉ Nhi đứng bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt.

Giờ khắc này không còn là thân hình nhỏ bằng lòng bàn tay giống lúc trước, mà là thân hình cao bằng một người, xung quanh thân còn tỏa ra một chút ánh quang.

Nhìn thấy đàn rắn bỏ chạy bốn phía, Hỉ Nhi khịt mũi: "Tiểu linh thú mà cũng dám tấn công chủ nhân của bản tôn, thật là muốn tìm đến cái chết!"

Vừa nói xong, một lần nữa giải phóng sức mạnh thuộc về siêu cấp thần thú của nó.

“Xựt, xựt!” Đàn rắn bỏ chạy đó không chịu nổi áp lực sức mạnh, con nào chạy chậm lập tức gục xuống đất, mất hết sinh khí.

Bởi vì Hỉ Nhi khống chế sức mạnh nên không có làm tổn thương đến Phượng Khuynh Nguyệt và Vân Ế Kỳ, vậy nên hai người họ không sao cả.

“Hỉ Nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Phượng Khuynh Nguyệt đưa tay lên vuốt lông Hỉ Nhi.

“Chủ nhân, ta rất ổn, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái!” Hỉ Nhi thu hồi sức mạnh, lần sức mạnh này của nó quay trở lại có chút lớn, trong chốc lát không hấp thu được hết, may mà hai ngày nay toàn bộ sức mạnh nó đã hấp thụ xong.

“Hỉ Nhi, ngươi có cách nào rời khỏi đây tìm thẳng đến chỗ Khinh La không?”

“Có thể, chủ nhân, hai người lên trên lưng ta!” Hỉ Nhi gật đầu, hạ thấp mình đợi Phượng Khuynh Nguyệt leo lên.

“Được!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, lên trên lưng của Hỉ nhi, sau đó nhìn về phía Vân Ế Kỳ , “Tiểu Kỳ, đến đây.”

“Được!” Vân Ế Kỳ đưa tay ra nắm lấy tay Phượng Khuynh Nguyệt, mượn chút sức leo lên lưng Hỉ Nhi.

“Chủ nhân, ngồi chắc nhé!” Hỉ Nhi chuẩn bị bay lên.

“Xong rồi!”

Phượng Khuynh Nguyệt vừa nói xong, Hỉ Nhi lập tức vỗ cánh, bay vυ't lên trời cao, bay trên tầng mây.

…….

“Xựt, xựt!” Một con linh xà màu đen bò đến người đàn ông mặc đồ đen, thè lưỡi rắn ra như đang nói điều gì.

“Cái gì?” Người đàn ông mặc đồ đen nghe xong, đôi mắt díp lại, toàn thân toát ra sự lạnh giá.

Hắn không ngờ rằng Phương Khuynh Nguyệt đó lại có siêu thần thú.

Xem ra đối thủ lần này khá khó đối phó, thế nhưng linh hồn của Phượng Khuynh Nguyệt hắn nhất định phải đoạt được.

Nếu không phải hắn nhận ra trong linh hồn của nàng có khí tức của Thần giới, có thể giúp hắn nâng cao thực lực, hắn cũng sẽ không giúp Phượng Niệm Ca.

“Đây, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, tiểu thư nhà ta sẽ không đến cứu ta đâu!” Khinh La nhìn người đàn ông áo đen hét lên.

Người đàn ông áo đen nghe vậy, nhếch mép cười khỉnh. Ngay lúc này một màn sương mù đen bay đến, đợi khi màn sương đen tan biến hết, Phượng Niệm Ca xuất hiện tại đấy.

“Nàng ta đến rồi!” Phượng Niệm Ca gật đầu với người đàn ông áo đen.

“Tam tiểu thư!” Khinh La kinh ngạc, tại sao tam tiểu thư lại xuất hiện nơi đây.

Còn nữa tam tiểu thư nói nàng ta đến rồi, nàng ta là ai, chẳng lẽ là tiểu thư?

Còn nữa tam tiểu thư vì sao lại đi cùng người đàn ông này, vả lại trông rất thân quen!

Chẳng nhẽ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Khinh La bị chấn động lớn.

Chẳng lẽ tam tiểu thư vì muốn báo thù tiểu thư, hợp tác với nam nhân này, rồi sau đó bắt lấy nàng ta để uy hϊếp tiểu thư?

Không, không được, nàng ấy không thể để bọn họ thành công, không thể trở thành gánh nặng của tiểu thư.

“Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ ta đi!” Nàng ấy gào lên với Phượng Niệm Ca đang ở đối diện.

Đôi môi cười lạnh lùng, Phượng Niệm Ca đến gần bên cạnh Khinh La, nói: “Ngươi nói xem, tiểu thư tốt của ngươi sẽ vì ngươi mà một mạng đổi một mạng không?”

“Ta không cần, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ!”