Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 29: Tu luyện 2

Phượng Khuynh Nguyệt nhận lấy đan đỉnh, vậy mà cầm trong tay lại có cảm giác quen thuộc, tựa như đã từng tiếp xúc. Đột nhiên một câu thần chú lóe lên trong đầu nàng, câu thần chú đó cứ thế lởn vởn trong đầu nàng, bỗng dưng đan đỉnh trong tay nàng phồng to lên rồi rớt xuống đất.

“Nha đầu, ngươi, sao ngươi lại biết cách sử dụng đan đỉnh này?” Huyền Linh kinh ngạc nhìn nàng.

Ông còn không biết cách sử dụng cái đan đỉnh này vậy mà nữ tử này lại có thể dùng được. Bất quá, ông thật sự không nhận nhầm đồ đệ.

“Ta không biết, chỉ là đột nhiên có một câu thần chú xuất hiện trong đầu ta, ta cố gắng đọc nó, ai ngờ làm đan đỉnh này lớn hơn.” Phượng Khuynh Nguyệt cũng khó hiểu.

Chuyện gì đang xảy ra, tại sao thần chú này lại xuất hiện trong tâm trí nàng, không những thế nàng còn có cảm giác quen thuộc. Rốt cuộc là sao, cơ thể nàng còn có những bí mật gì nữa?

“Xem ra, Phượng Hoàng Đỉnh này có duyên với ngươi nha!” Huyền Linh thở dài.

Đồ đệ của ông thật sự, thật sự vô cùng mạnh.

“Phượng Hoàng Đỉnh!” Phượng Khuynh Nguyệt thì thầm, cái tên này sao quen thế.

“Nào, ngươi hãy điều chế thử dược này rồi xem quá trình nó diễn ra như thế nào!” Huyền Linh nói cho Phượng Khuynh Nguyệt một số kỹ thuật điều chế đan dược.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe xong liền đi đến trước Phượng Hoàng Đỉnh.

Bá!

Búng đầu ngón tay, có một tia lửa bắn ra, ngón tay nhẹ ngàng vung lên, ngọn lửa liền cháy lan về phía đan đỉnh rồi bùng cháy.

Ánh lửa đỏ tươi phản chiếu gương mặt của Phượng Khuynh Nguyệt, trong trắng ngoài hồng, vô cùng tuyệt mỹ.

Đây là lần đầu tiên Phượng Khuynh Nguyệt chế tạo đan dược. Mặc dù nàng đã xem các cách chế tạo đan dược trong quyển sách mà Hỉ Nhi đưa cho nàng, hơn nữa vừa rồi Huyền Linh cũng giảng cho nàng nhưng không thể tránh khỏi thất bại, dược liệu cũng bị lãng phí.

Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày: “Lại thất bại sao? Tiếp tục!”

“Hừ!”

Ngọn lửa lại bùng cháy, vì đã trải qua thất bại trước đó nên lần này Phượng Khuynh Nguyệt trở nên thoải mái hơn, nhưng vẫn không thoát khỏi thất bại…

Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày: “Lại thất bại sao? Tiếp lần nữa!”

“Nha đầu, đừng nóng vội, từ từ thôi!” Huyền Linh ở bên cạnh nói nhỏ.

Luyện đan dược này không phải một hai lần đã có thể thành công, tư chất tốt cũng phải mất hai tháng rưỡi mới có thể thành thục. Còn nhớ lúc trước ông phải mất ba ngày mới có thể luyện ra một viên nhất giai trung phẩm đan dược!

“Được!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu.

Nàng là người không bao giờ bỏ cuộc dù gặp thất bại, càng thất bại thì càng cố gắng!

Bởi vì trước đây Phượng Khuynh Nguyệt đã nếm trải qua đủ các loại thất bại rồi.

Huyền Linh ngồi bên cạnh nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, người đã thất bại hết lần này đến lần khác, yên lặng không nói lời nào.

Cho đến khi đã hết nửa ngày.

“Bang!” Một tiếng, ba viên thuốc bay ra khỏi Phượng Hoàng Đỉnh.

Nhìn viên thuốc trong tay, Phượng Khuynh Nguyệt nhíu mày bất mãn: “Làm cả nữa ngày, làm sao ta mới có thể điều chế ra thượng phẩm đan dược hạng nhất đây?”

“Cái gì? Thành công rồi sao?” Huyền Linh đi tới bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, nhìn mấy viên thuốc trong tay, vô cùng khϊếp sợ.

Thế nhưng, thế nhưng lại thành công, vậy mà nàng chỉ cần dùng nửa ngày đã có thể điều chế ra ba viên thượng phẩm đan dược. Đồ đệ này của ông còn có bao nhiêu việc khác người đây!

Phượng Thanh Nguyệt chán ghét nói: “Mới có ba viên, vẫn còn ở cấp bậc thấp nhất!”

“…” Huyền Linh không nói nên lời.

Giọng điệu của ngươi đây là gì, như vậy mà còn chê sao?

Đây là bất mãn sao?

Phải biết rằng, có thể dùng nửa ngày để luyện ra đan dược, hơn nữa còn là thượng phẩm, từ trước đến giờ chưa từng có ai làm được điều này, nàng vậy mà còn ghét bỏ?

“Quên đi, xem ra ta cần phải luyện tập chăm chỉ hơn!” Phượng Khuynh Nguyệt xua xua tay, lại bắt đầu luyện đan.

Huyền Linh không quan tâm, chỉ yên lặng chờ đợi.

Lần thứ hai Phượng Khuynh Nguyệt dừng lại thì đã đến giờ ăn tối, nhớ ra rằng có lẽ Nam Cung Hạo Thiên và Khinh La đã trở về, nàng liền tạm biệt Huyền Linh, trở về sân viện của mình.

Không lâu sau khi nàng rời đi, liền có một nữ tử tướng mạo vô cùng xinh đẹp đi về phía nàng.

“Ngươi là Phượng Khuynh Nguyệt sao?” Nữ tử đó đến gần Phượng Khuynh Nguyệt, giọng nói vô cùng thân thiện.

“Ừ, là ta.” Phượng Khuynh Nguyệt không nghe thấy ác ý trong lời nói của người đối diện, nên gật đầu đáp lại.

“Tên ta là Hồng Liên, cũng là đồ đệ của Huyền Linh. Ta muốn cùng ngươi kết bằng hữu!” Hồng Liên nói thẳng.

Nàng chính là người có cái gì nói cái đó, sẽ không dối trá, có thì nói có, nếu không thì cứ nói không.

Phượng Khuynh Nguyệt hơi nheo mắt lại khi nghe lời này. Nàng nhìn Hồng Liên trước mặt, nàng ta mặc một cái áo bào đỏ rực, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười chân thành. Trên người toát ra hơi thở độc nhất vô nhị, làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

“Rất vui được gặp ngươi!”

Nàng không chán ghét nàng ta, ngược lại, đóa sen đỏ này khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, không hề giả tạo chút nào, rất chân thành, không giống như đang giả bộ.

“Từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Khuynh Nguyệt nha!” Hồng Liên bước đến khoác tay Phượng Khuynh Nguyệt.

“Được thôi!”

“Khuynh Nguyệt, bây giờ có phải ngươi muốn quay về sân viện của mình không?” Hồng Liên chớp chớp đôi mắt long lanh.

“Ừm, ngươi muốn đi cùng không?” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, nàng biết Hạo Thiên và Khinh La đang đợi cơm ở nhà.

“Được!” Hồng Liên gật đầu như giã tỏi.

Phượng Khuynh Nguyệt khẽ cười một tiếng, không hiểu tại sao, Hồng Liên này cho nàng cảm giác vô cùng đáng yêu, vậy nên nàng rất thích nàng ta. Kiếp trước nàng không hề có một người bạn, kiếp này ông trời đối xử với nàng rất tốt, tặng cho nàng một nam tử chiều chuộng nàng vô cùng, rồi còn tặng cho nàng vài người bạn, không tồi.

Hai người đi vào phía sân viện của nàng.

Trên đường đi, Hồng Liên kể cho Phượng Khuynh Nguyệt rất nhiều chuyện về nàng ta, nghe xong Phượng Khuynh Nguyệt mới biết Hồng liên là con gái của một gia tộc lớn, vì luôn bị các huynh đệ tỷ muội trong gia tộc bắt nạt nên nàng ta liền tự mình lang bạt, sau đó vì một lần tình cờ mà đến học viện Vân Linh.

Nàng rất khâm phục Hồng Liên, tuổi nhỏ như vậy đã có thể lang bạt ngoài đời, phải biết rằng thời cổ đại không thể so với thời hiện đại, nàng mười bảy tuổi ở thời cổ đại có thể được sủng ái, nhưng cũng có thể bị gả đi, rất ít người có thể tự mình quyết định chuyện của bản thân!

Nhưng chuyện này cũng có liên quan đến gia tộc!

Cả hai vừa nói chuyện vừa cười đùa trên đường đi đến sân viện.

Khi vừa vào sân, Phượng Khuynh Nguyệt liền sửng sốt rồi dừng lại!

“Khuynh Nguyệt, có chuyện gì vậy?” Thấy Phượng Khuynh Nguyệt đột nhiên dừng lại, Hồng Liên vô cùng khó hiểu.

Sau đó nàng ta cũng đứng lại rồi nhìn về phía Phượng Khuynh Nguyệt đang nhìn, nàng không thấy gì cả, vậy Phượng Khuynh Nguyệt đang nhìn gì thế?”

Phượng Khuynh Nguyệt ngưng mi, sau đó khóe miệng cong lên, trong mắt lóe lên một tia ớn lạnh: “Hồng Liên, không sao, ta chỉ cảm thấy quanh đây có hơi thở khiến người khác buồn nôn thôi.”

Nàng cảm nhận được hơi thở của Phượng Niệm Ca, nàng không biết vì sao Phượng Niệm Ca lại xuất hiện trong học viện, nhưng nàng dám khẳng định nàng không xác định sai. Nhưng tại sao nàng lại cảm nhận được một khí tức u ám giống như trong núi Vân Linh ngày hôm qua.

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua trong núi Vân Linh có liên quan đến Phượng Niệm Ca?

“Hơi thở khiến người ta buồn nôn gì vậy?” Hồng Liên dùng sức hít hít, làm thế nào nàng ta cũng không ngửi ra hơi thở buồn nôn nha.

“Hồng Liên, ngươi đã từng thấy người tự cao tự đại, tự cho mình là đúng bao giờ chưa?” Phượng Khuynh Nguyệt đột nhiên nở nụ cười mê hoặc.