“A!” Loại cảm giác đau lòng và bất lực này khiến Phượng Khuynh Nguyệt muốn bùng nổ, nàng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bỗng nhiên từ trong chiếc nhẫn Tử Phượng tràn ra một loại ánh sáng mãnh liệt màu tím!
Ánh sáng màu tím này phát ra khiến người nhìn phải lóa mắt!
Ánh sáng tím đó dần dần trải rộng ra, tỏa ra linh áp làm ma thú cùng mọi người trên mặt đất đang đánh nhau cũng phải ngừng lại, mọi người đều run sợ dưới sức ép lớn mạnh này!
Ánh sáng tím xông thẳng đến tận trời, trên không trung vốn đang bị bao phủ bởi khí đen lại được chiếu sáng như ban ngày!
“Gào!” Lúc này, Hỉ Nhi cũng cảm nhận được cổ lực lượng lớn mạnh này, nó ngửa đầu thét dài, ánh sáng tím cũng bao trùm lấy Hỉ Nhi!
Vốn ánh sáng màu tím đó đang thấu đến tận trời lại thu hồi toàn bộ nhập vào cơ thể Phượng Khuynh Nguyệt, biến thành linh lực của nàng. Ngay khi linh lực tiến vào thân thể, miệng vết thương đau đớn của nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.
Cảm nhận linh lực không ngừng đấu đá va chạm trong cơ thể, Phượng Khuynh Nguyệt ngồi khoanh chân lại, nàng lơ lửng giữa không trung được ánh sáng tím bao quanh, điên cuồng hấp thu linh lực!
Bởi vì Hỉ Nhi có khế ước thần thú với nàng, màu tím của linh lực nhập vào cơ thể của nó nên Hỉ Nhi cũng đang điên cuồng hấp thu linh khí.
Lúc Nam Cung Hạo Thiên và Vân Cốc Tử đến nhìn thấy ánh sáng màu tím vờn quanh Phượng Khuynh Nguyệt và Hỉ Nhi, linh lực đang không ngừng chủ động xâm nhập vào cơ thể của họ!
“Ma Tôn, chuyện này, chuyện này... Đây là sức mạnh của Thần Nữ đã trở về sao?” Vân Cốc Tử nhìn mọi thứ trước mắt mà khϊếp sợ!
Màu tím này là ánh sáng chỉ có Thần Nữ sở hữu. Trên đời này chỉ có Thần Nữ mới có ánh sáng màu tím, nhưng lúc Thần Nữ ngã xuống, linh lực và ký ức đều bị phân tán ở nơi không ai biết. Sức mạnh này sao trở về được vậy, ông ta không ngờ sẽ nhanh như thế.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn Phượng Khuynh Nguyệt mà trong lòng chàng hoảng sợ, chàng cũng không ngờ sức mạnh của nàng sẽ trở về nhanh như vậy!
Đột nhiên chàng nhìn thấy linh lực toát ra từ chiếc nhẫn Tử Phượng thì trong lòng đã hiểu rõ. Thì ra, thì ra tất cả linh lực của Nguyệt nhi đều phong ấn trong chiếc nhẫn Tử Phượng nhưng không biết vì sao linh lực trong nhẫn Tử Phượng lại được giải phong ấn!
Nếu sức mạnh quay về, như vậy ký ức của Nguyệt nhi cũng sẽ khôi phục sao?
Nếu khôi phục, Nguyệt nhi sẽ lựa chọn như thế nào?
“Nguyệt nhi, nàng vẫn sẽ lựa chọn rời xa ta sao?” Nam Cung Hạo Thiên nhìn nữ tử nhỏ bé đang lơ lửng giữa không trung, chàng nhẹ giọng thì thầm.
Lúc này ở Thần giới!
“Ưm… A… Ưm…” Tiếng rên của nữ tử vang lên, trong miệng không ngừng thì thầm: “Vô Ngân, Vô Ngân!”
Ở trên người nữ tử, đôi mắt Phong Vô Ngân lạnh băng nhìn chằm chằm thân thể dưới thân nhưng trong mắt lại không có chút tình cảm nào.
Chàng ta chỉ đang dùng sức va chạm thân thể nữ nhân nằm dưới người mà thôi!
Hệt như đang phát tiết chuyện gì!
Đột nhiên, một tia sáng màu tím xông thẳng đến tận trời, chiếu rọi vào mỗi ngóc ngách ở Thần giới.
Khi Phong Vô Ngân nhìn thấy tia sáng lóa mắt màu tím đó, chàng ta đột nhiên đứng dậy mặc y phục vào. Nhìn thấy ánh sáng đó, đôi mắt vốn dĩ lạnh như băng của chàng ta bây giờ lại được thay bằng vẻ vui mừng.
“Là nàng, nàng đã trở lại!” Trong giọng nói của chàng mang theo vẻ hưng phấn!
Nhưng nữ nhân bị bỏ một bên đó khi nhìn ánh sáng tím rọi đến tận trời này thì nàng ta nắm chặt nắm đấm lại, móng tay cắm thật sâu vào thịt. Có thể thấy được nàng ta căm hận ánh sáng màu tím đó nhiều như thế nào.
Nữ tử nhìn ánh sáng đó, rồi nhìn trong ánh mắt của nam nhân hiện lên vui mừng, ánh mắt nàng ta thoáng hiện lên vẻ ghen ghét: "Thần Nguyệt, tại sao ngươi lại trở về, vì sao, vì sao? Tử Mị ta có gì kém ngươi mà chàng lại thích ngươi, vì ngươi mà khai chiến với Ma giới, vì ngươi mà đến bây giờ cũng không lập Thần Hậu. Còn với ta thì chàng chỉ xem như một công cụ dùng để phát tiết!"
"Lúc trước ta dùng hết cách mới đưa được ngươi đến dị thế, vì sao đã qua năm ngàn năm rồi ngươi còn về được, chẳng lẽ ta chỉ muốn làm công cụ cũng không đủ tư cách sao, chẳng lẽ một chút hy vọng ngươi cũng không cho ta sao?
Thần Nguyệt, được lắm, ngươi đã đối với ta như vậy thì cũng đừng trách Tử Mị ta nhẫn tâm!"
— Trong rừng Vân Linh—
Linh lực phát ra từ nhẫn Tử Phượng dần dần ngừng lại, ánh sáng màu tím bao quanh Phượng Khuynh Nguyệt và Hỉ Nhi cũng chậm rãi tan dần. Trước khi ánh sáng biến mất, cả người Phượng Khuynh Nguyệt và Hỉ Nhi xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngay khi uy lực nghịch thiên đó biến mất, hàng ngàn hàng vạn ma thú vì chịu không nổi sức ép mạnh mẽ như vậy mà “gầm gừ” hai tiếng rồi ngã trên mặt đất, mất hết sinh khí!
Bây giờ bọn người Nam Cung Cảnh Minh cũng xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, vì bọn họ hợp nhất sức mạnh để kết giới nên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bọn họ cũng không chịu nổi uy áp vừa rồi.
“Phanh!” Một tiếng, quanh thân Phượng Khuynh Nguyệt toát ra khí thế thuộc về Linh Thiên cấp trung!
Khi Phượng Khuynh Nguyệt mở mắt ra, nàng nhìn thấy chim chín đầu đã ngã trên mặt đất nhưng quanh thân vẫn tản ra khói đen dày đặc.
“Nguyệt nhi, nàng sao rồi?” Nam Cung Hạo Thiên đi đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt quan tâm hỏi han.
Ngay khi Nam Cung Hạo Thiên nhìn đến chim chín đầu nằm trên mặt đất nhưng trên người vẫn tỏa ra khói màu đen dày đặc, Nam Cung Hạo Thiên liếc nhìn Vân Cốc Tử. Vì sao nơi này lại có khí tức của Tà linh, khí tức đó còn nhập vào cơ thể chim chín đầu, không chỉ mình chim chín đầu mà còn có chim lửa nữa!
“Ta không sao!” Phượng Khuynh Nguyệt nghe tiếng của Nam Cung Hạo Thiên thì nàng đáp lại: “Hạo Thiên, sức mạnh vừa rồi là gì vậy?”
Nàng thật nghi ngờ sức mạnh lúc nãy sinh ra trong nhẫn Tử Phượng là gì, vả lại vì sao tất cả những sức mạnh đó lại xâm nhập vào cơ thể nàng, còn có những ký ức đứt quãng kia trong đầu nàng là chuyện gì?
“Nguyệt nhi, xem ra cái nhẫn này thật sự là bảo bối, không ngờ bên trong lại có sức mạnh cường đại như vậy!” Nghe tiếng, Nam Cung Hạo Thiên biết Phượng Khuynh Nguyệt cũng không có nhớ ra chuyện cũ.
“Nhưng vì sao linh lực lại chủ động xâm nhập vào trong cơ thể ta?” Phượng Khuynh Nguyệt nghi ngờ!
Rốt cuộc chiếc nhẫn này có ma lực gì mà có thể đưa nàng tới thế giới này, còn có thể cho nàng sức mạnh như vậy!
“Không phải nàng và nó có khế ước sao?” Nam Cung Hạo Thiên giải thích làm Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu.
Cũng đúng, giữa bọn họ có khế ước, sức mạnh không cho nàng thì cho ai!
Nam Cung Hạo Thiên cười khẽ, trong lòng thầm nghĩ: "Nguyệt nhi, chiếc nhẫn này là do chính nàng chế tạo nên đương nhiên phải hướng về nàng rồi!"
“Đúng rồi, Hỉ Nhi đâu!” Đột nhiên Phượng Khuynh Nguyệt nhớ tới, nàng nhớ rõ Hỉ Nhi cũng giống nàng, cũng nhận được sức mạnh này!
“Chủ nhân, ta ở đây!” Lúc này, một con phượng hoàng cao gần bằng một người, cả thân tản ra ánh sáng màu đỏ dừng ở bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt: “Chủ nhân, sức mạnh của ta đã hồi phục hơn một nửa, hồi phục thêm chút nữa là ta có thể biến trở về hình người rồi!”
Phượng Khuynh Nguyệt nghe vậy nhướng mày, nàng rất muốn thấy Hỉ Nhi khi biến thành người sẽ ra sao à!
Lúc này Vân Cốc Tử đi đến bên cạnh bọn người Lý Cường, ông ta đưa cho bọn họ mấy viên đan dược rồi mở miệng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, vì sao lại có khí tức Tà linh?”
Lý Cường và mọi người nhận đan dược, nuốt xuống, rồi sau đó điều tức một chút, khôi phục chút thể lực: “Viện trưởng, ta cũng không rõ lắm. Hôm nay lúc đi vào cửa ải thứ hai, lửa của chim lửa tự nhiên trở nên cuồng bạo!”