Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 25: Bùng nổ 1

Trong rừng Vân Linh.

Hỉ Nhi nghe vậy liền bay trở về bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, đậu ở trên vai nàng.

Mà lúc này, những con ma thú trong núi Vân Linh đang đứng ngồi không yên dưới luồng khí đáng sợ này, chúng trở nên cáu kỉnh, cùng nhau lao về phía bên này.

Ma thú không giống với linh thú, ma thú là những con thú nổi loạn trốn thoát khỏi Ma giới, tất cả chúng đều tàn ác.

“Rầm rầm rầm!” Trong phút chốc, hàng nghìn con yêu thú tụ tập lại đây phát ra những âm thanh chấn động.

Ma thú gầm thét điên cuồng, những người còn lại không dám cùng nhau đối đầu, bọn họ sợ chúng chạy về phía mình.

Đối mặt với hàng chục nghìn con ma thú đang điên cuồng chỉ còn lại Phượng Khuynh Nguyệt, Phượng Niệm Tuyết cùng Nam Cung Cảnh Minh, Vân Ế Kỳ và Lý Cường.

Quả nhiên, vào lúc này, ngọn lửa tàn lụi trên con chim chín đầu đột nhiên bùng cháy trở lại. Sau làn khói đen dày đặc lộ ra ánh lửa, thân ảnh rơi xuống cũng bay lên không trung, ngọn lửa tan biến. Chín đầu đã trở thành cái đầu!

Phượng Khuynh Nguyệt giật mình, đây là tập trung sức mạnh của chín đầu vào một đầu sao?

“Các ngươi tự bảo vệ chính mình.” Sau khi Phượng Khuynh Nguyệt nói với những người khác, nàng liền mang theo Hỉ Nhi công kích chim chín đầu. Phượng Khuynh Nguyệt lại nâng thanh đoản kiếm Thị Huyết lên, vận chuyển linh lực, hình thành kết giới, lao vào đâm nó!

Trên không trung, chim chín đầu giận dữ vẫy cánh. Chính nữ nhân này đã khiến nó phải tái sinh và mất đi những cái đầu khác!

Ngọn lửa đỏ xen lẫn khói đen dày đặc không ngừng bay về phía Phượng Khuynh Nguyệt, nhưng chúng đều bị Phượng Khuynh Nguyệt tránh được.

Hỉ Nhi cũng bay lên tấn công từ phía sau con chim chín đầu, không ngờ con chim chín đầu vỗ cánh, thu một luồng gió mạnh bắn thẳng vào Hỉ Nhi. Bởi vì vào lúc này chim chín đầu đã sở hữu khí tức của Tà linh, nó trở nên vô cùng mạnh mẽ, Hỉ Nhi vào lúc này đang rất vất vả đối phó với đòn tấn công nên không có cách nào tránh được. Nhìn đòn tấn công về phía mình nhưng nó không thể né được!

Khi chờ đợi cơn đau ập đến, một dây đằng đã quấn lấy nó, giúp nó tránh được đòn tấn công này.

“Chủ nhân, cảm ơn người!” Hỉ Nhi cảm tạ Phượng Khuynh Nguyệt.

“Giữa ta và ngươi không cần nói lời cảm ơn!” Phượng Khuynh Nguyệt nheo mắt nhìn chim chín đầu, có vẻ như sự tái sinh của nó đã khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn.

“Hỉ Nhi, chúng ta đi thôi!” Lời nói vừa dứt, nàng lại phi người lên, hướng về phía chim chín đầu. Nghe lời này Hỉ Nhi lại bay lên, bắn ra vô số quả cầu lửa về phía trước công kích chim chín đầu. Đúng lúc này, Phượng Khuynh Nguyệt xuất hiện ở phía sau con chim chín đầu, nâng đoản kiếm Thị Huyết lên, dồn linh lực chuẩn bị đâm vào lưng con chim. Nhưng lúc này sức mạnh của con chim chín đầu này rất mạnh, thân ảnh nó đột nhiên lóe một cái biến mất, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Phượng Khuynh Nguyệt.

“Chủ nhân, cẩn thận!” Hỉ Nhi hét lên, Phượng Khuynh Nguyệt cảm nhận được luồng khí tức sau lưng, xoay người trên không trung lắc mình tránh thoát!

"Khuynh Nguyệt thật tuyệt vời, Liệt Băng, chúng ta cũng mau lớn mạnh nha! Phượng cô nương thật mạnh à!" Vân Ế Kỳ nhìn Phượng Khuynh Nguyệt đang chiến đấu với con chim chín đầu giữa không trung, trong lòng không khỏi sùng bái. Hắn sờ đầu của con báo xanh bên cạnh, đây là linh thú của hắn, Băng Viêm Báo.

Hắn được phụ vương tặng nó vào sinh thần năm mười tuổi, hắn vẫn nhớ lúc đó Liệt Băng còn là một con báo nhỏ mới chào đời, năm năm nó đã lớn như vậy rồi!

“Gào gào!” Liệt Băng gầm lên hai tiếng ý là được.

Vân Ế Kỳ liếc nhìn Liệt Băng, mặc dù Liệt Băng của hắn vẫn chưa đạt đến trình độ biết nói, nhưng hắn tin rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ trở nên lớn mạnh hơn thôi: "Liệt Băng, chúng ta đi!"

"Gào!" Lời vừa dứt, một người một thú xông vào cuộc hỗn chiến.

Phượng Niệm Tuyết ngạc nhiên nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, nàng ta không ngờ rằng nàng lại lợi hại như vậy.

Khuôn mặt của Nam Cung Cảnh Minh cũng có dấu vết chuyển động, chàng ta đã bỏ lỡ nàng rồi sao?

Lý Cường cũng cảm nhận được, nhìn về phía nữ tử đang lơ lửng chiến đấu ở giữa không trung, trong lòng ông ta có loại cảm giác như thấy một vị thần giáng thế!

Khi mọi người đang cảm thán thì có mấy ngọn lửa bay tới hướng bọn họ.

Mọi người vừa thấy, lập tức tăng linh lực dựng nên kết giới, phòng ngừa ngọn lửa gây thương tổn.

Trên không trung, Phượng Khuynh Nguyệt vẫn cùng chim chín đầu bảo trì thực lực, giờ phút này trán của nàng có chút mồ hôi lộ ra. Nàng không ngờ chim chín đầu trọng sinh sẽ mạnh như vậy, ngay cả nàng cùng Hỉ Nhi liên thủ cũng không phải đối thủ của nó.

Phượng Khuynh Nguyệt thấy vậy, miệng niệm chú, ống tay áo vung lên, mấy sợi dây đằng ở xung quanh và lá cây rậm rạp cùng bay về phía chim chín đầu.

“Gào!” Nhìn thấy vậy, chim chín đầu gầm lên một tiếng dài, cả thân toát ra một luồng khí đen mãnh liệt tạo thành vô số tia màu đen tạo thành kết giới, tia sáng tấn công về phía Phượng Khuynh Nguyệt. Thấy vậy, Hỉ Nhi không kịp suy nghĩ, toàn thân cũng phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, ngưng tụ ra kết giới chống lại công kích của chim chín đầu.

Đôi mắt của Phượng Khuynh Nguyệt tối sầm lại, nàng lập tức rót linh lực vào kết giới của Hỉ Nhi.

“Bùm bùm!” Ai biết được hai kết giới này không chống lại được công kích của chim chín đầu mà bị phá vỡ, tia sáng đen nhanh chóng công kích về phía Phượng Khuynh Nguyệt!

“Chủ nhân!” Hỉ Nhi bị chấn động, nó gom linh lực lại cố gắng chống lại đòn tấn công, nhưng linh lực của nó chưa kịp chặn chùm sáng đen thì chùm sáng đã tới cơ thể Phượng Khuynh Nguyệt, xuyên qua cơ thể của nàng.

"Phụt!” Mấy chùm tia sáng thẳng tắp bắn xuyên cơ thể Phượng Khuynh Nguyệt làm nàng phun ra một ngụm máu tươi, từ trên không trung rơi xuống.

“Chủ nhân!” Nhìn bóng dáng kia sắp rơi xuống, Hỉ Nhi nổi giận, ngước lên trời gầm lên một tiếng.

Nhưng chim chín đầu cũng không ngừng công kích mà tiếp tục bắn ra mấy chùm tia sáng tiếp tục tấn công Phượng Khuynh Nguyệt.

Nó muốn lập tức tiêu diệt nàng để báo thù cho những cái đầu bị chặt của nó.

Tiếng gầm giận dữ này làm những người còn sót lại trong rừng nhao nhao quay đầu lại đây. Lý Cường và Vân Ế Kỳ bứt ra chạy đến ngăn cản công kích của chim chín đầu.

Cả người Phượng Khuynh Nguyệt đang rơi xuống nhưng trong đầu nàng lại không ngừng hiện lên những hình ảnh đứt quãng.

Nàng có cảm giác như mình đã từng trải qua việc bị ngã xuống như vậy, khi đó trong lòng nàng cũng không cam tâm, không muốn rời bỏ thế giới này. Dường như có một nam nhân yêu nàng sâu đậm, vì nàng mà thương tâm khổ sở, nàng không muốn thấy chàng khổ sở như vậy.

Nàng muốn được trở lại bên chàng nhưng trời không chiều lòng người, sinh mệnh của nàng vẫn không ngừng dần biến mất, nàng nhìn đến nam nhân kia dùng cái loại ánh mắt nôn nóng thống khổ nhìn chính mình, nhưng nàng vẫn biến mất. Vào trước lúc nàng biến mất đó, nàng nhìn thấy nam nhân đó khóc, nhưng vì sao bây giờ nàng không thấy rõ mặt nam tử kia. Chỉ có thể cảm nhận tâm tình của chàng mà sao nàng lại đau lòng như vậy, nàng cảm nhận được nam nhân đó đau khổ, nàng không muốn, không muốn làm chàng đau khổ!

Không, không thể, không thể như vậy. Nàng không muốn, không muốn cảm nhận loại cảm giác thống khổ này. Nàng không thể, không thể chịu thua như vậy, không thể!