Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 4 Lời tiên tri

“A! A A!” Khinh La lấy lại tinh thần, nhìn con chim phượng hoàng nhỏ trên vai Phượng Khuynh Nguyệt.

“Tiểu cô nương, đi theo ta!” Hỉ Nhi nghe lời không nói nhiều, rất ngoan ngoãn bay đến bên cạnh Khinh La.

“A. À, được!” Khinh La gật gật đầu với Phượng Khuynh Nguyệt, sau đó đi theo Hỉ Nhi.

Phượng Khuynh Nguyệt khẽ cười, cúi đầu lật xem cuốn sách luyện dược mà Hỉ Nhi đưa cho nàng.

Sau khi lật đến trang cuối cùng, Phượng Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, gấp sách lại. Những nội dung viết trong sách nàng đã nhìn lướt qua, tất cả đều nói về công hiệu của một số dược liệu và phương pháp chế luyện. Ở kiếp trước, nàng cũng đã học sơ qua dược lý. Hơn nữa nàng còn có khả năng đọc qua là sẽ nhớ. Nên đối với nội dung trong sách nàng cũng dễ dàng hiểu được. Hiện tại nàng còn thiếu một cái đỉnh luyện chế đan dược cùng một số dược liệu nữa thôi.

Sau đó, nàng lấy ra một cuốn sách tu luyện linh pháp và lật xem.

Ngồi xếp bằng, để hai tay đặt ở đan điền, kết ấn, nàng thử tu luyện theo trong sách.

Trong khoảnh khắc, nàng cảm nhận được vô số linh lực điên cuồng đâm vào bên trong đan điền của mình. Nàng giơ tay lên, kết ấn lại lần nữa, thử hấp thụ từng linh lực trong đan điền. Quả nhiên, nàng cảm giác được thăng cấp. Khóe miệng lại lần nữa cong lên nụ cười xinh đẹp.

Khinh La cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn tiểu thư của mình đang tu luyện ở bên cạnh, nàng ấy cũng thử tu luyện dựa theo phương pháp mà Hỉ Nhi giảng giải.

Hiện tại tiểu thư có thể tu luyện khiến Khinh La rất vui mừng. Nàng ấy bây giờ cũng muốn đẩy mạnh tu vi, cho dù không thể gọi là cao thủ cũng phải tự bảo vệ mình, để không vướng víu cho tiểu thư!

Không gian bên trong Lan Uyển lúc này bị sương mù bao quanh. Phượng Khuynh Nguyệt mặc y phục màu trắng đang ngồi trên mặt đất. Quanh thân hiện ra lấm tấm hào quang màu tím, ánh sáng bao quanh. Khuynh quốc khuynh thành, như Cửu Thiên Huyền Nữ!

Hai người, một con phượng hoàng đều đang chú tâm tu luyện.

Mà bên này, bên trong Thấm Tâm Uyển...

"Ưʍ... a! Lão gia! Thật thoải mái!" Trong phòng vang lên tiếng thở dốc của nữ tử!

Phượng Triêu Dương nghe vậy, càng làm càn trên thân của nhị di nương (nương của Phượng Niệm Ca). Âm thanh của người bên dưới thân ông ta càng lúc càng thở hổn hển!

Giờ phút này, hai người ở trong phòng mây mưa cuồng nhiệt, thật là sung sướиɠ!

“Lão gia… Nhị di nương, không xong, không xong rồi!” Đúng lúc này, giọng nói gấp gáp của tên hạ nhân từ ngoài cửa truyền đến cắt ngang hai người.

"Chuyện gì?" Phượng Triêu Dương đang cảm nhận hưởng thụ của thiên đường ở nhân gian lập tức tức giận, đứng dậy sửa sang lại áo bào.

"Lão gia, không xong rồi, tam tiểu thư bị thương rồi!”

“Cái gì?" Cùng hưởng thụ cảm giác, nhị di nương nghe con gái mình bị đánh, bỗng nhiên bật người dậy, vội vàng sửa sang lại y phục, theo Phượng Triêu Dương vội vàng đi ra khỏi phòng.

Lúc hai người đi vào đại sảnh, thấy đám hạ nhân đang khiêng Phượng Niệm Ca. Lúc này quần áo Phượng Niệm Ca rách rưới, khắp người nhiễm máu tươi, khuôn mặt tái mét, đâu còn dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo trước kia!

“Nương, nương phải báo thù giúp nữ nhi, ả phế vật đó đã phế mất đan điền của nữ nhi rồi!” Phượng Niệm Ca vừa nhìn thấy nương của mình lập tức khóc lớn.

Nhị di nương nhìn dáng vẻ của nữ nhi mình, còn bị người ta phế đi đan điền, khí huyết công tâm, một ngụm thiếu chút nữa lên không được, liền ngất đi!

Cũng may nhịn lại được nên không ngã xuống!

“Ca nhi! Ca nhi!” Bà ta kéo Phượng Niệm Ca qua ôm vào trong ngực, lại quay sang Phượng Triêu Dương khóc lớn nói: “Lão gia, người phải báo thù cho Ca nhi, Ca nhi của chúng ta bị người khác phế đi đan điền, chẳng khác nào là phế nhân!”

Nước mắt nước mũi giàn dụa, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, dáng vẻ kia khiến người ta nhìn thấy mà thương hại!

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Ả phế vật kia làm sao lại đánh ngươi bị thương, còn phế đan điền của ngươi!” Phượng Triêu Dương trầm giọng, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

Dù sao hắn cũng là một thừa tướng, đã lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể leo đến vị trí này cũng không phải là một người tầm thường!

“Phụ thân, hôm nay nữ nhi có lòng tốt đến thăm ả phế vật kia, không biết hôm nay phế vật đó làm sao, giống như biến thành một người khác. Nữ nhi mới vừa đi vào, đứa phế vật kia liền cầm lấy roi đánh nữ nhi mình đầy thương tích, còn phế đi đan điền của nữ nhi, khiến nữ nhi thành phế nhân. Phụ thân, người phải đòi lại công đạo cho nữ nhi!"

“Đúng vậy, lão gia, người phải đòi lại công đạo cho Ca nhi!” Nhị di nương cũng phối hợp theo.

“Người đâu, trước tiên mời luyện dược sư trong tộc đến khám cho tam tiểu thư!” Phượng Triêu Dương nghe vậy, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc, trầm giọng phân phó cho hạ nhân: “Đi mời đại thiếu gia đến đây!”

“Vâng, lão gia!” Một nha hoàn đáp lời.

“Phụ thân!”

“Lão gia!”

Hai mẹ con nghe xong nghĩ Phượng Triêu Dương không muốn báo thù cho bọn họ, vội vàng hô lên.

Phượng Triêu Dương liếc mắt ra hiệu với Nhị di nương, bà ta hiểu ý, nhìn Phượng Niệm Ca gật đầu, hai người đi vào phòng ngủ.

Phượng Triêu Dương đi đến trước bàn ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa không biết đang suy tính cái gì!

“Phụ thân, người tìm ta!” Một lát sau, Phượng Minh Hiên mặc một chiếc áo bào màu đen bước vào.

“Hiên nhi con qua đây!” Phượng Triêu Dương vẫy tay với Phượng Minh Hiên, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

“Phụ thân, làm sao vậy?” Phượng Minh Hiên nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi.

“Hiên nhi, ngươi nhớ lời tiên tri của Thanh Long đại sư mười lăm năm trước không?” Giờ phút này, trong mắt Phượng Triêu Dương lộ vẻ nghiêm túc.

“Nhớ, Phụ thân, làm sao thế, lẽ nào?” Phượng Minh Hiên nghe vậy lập tức đặt chén trà xuống, trong mắt cũng nghiêm nghị.

“Ừ, bây giờ ta nghi ngờ lời tiên đoán của Thanh Long đại sư đã ứng nghiệm!” Ánh mắt Phượng Triêu Dương ngưng trọng.

Ông ta còn nhớ rõ, một đêm của mười năm năm trước, ngày đó vừa lúc là Hạ Khuynh Tâm sinh hạ Phượng Khuynh Nguyệt. Vào đếm đó, ngay lúc vừa mới sinh Phượng Khuynh Nguyệt, trên bầu trời chỉ thấy hào quang màu tím, ánh sáng màu tím xông đến tận trời cao, trải rộng toàn bộ Phượng phủ.

Mà lúc này, Thanh Long đại sư đến phủ nói cho ông ta biết đứa bé này là phúc tinh, ông ta phải đối tốt với nàng. Nếu không đối tốt nàng, vào năm nàng mười lăm tuổi, nàng sẽ khiến cho toàn bộ Phượng gia gà chó không yên, thậm chí tan cửa nát nhà!

Nhưng một thời gian trôi qua, lúc Phượng Khuynh Nguyệt cũng trưởng thành, ông ta không cảm nhận được nàng là phúc tinh thậm chí còn là phế vật không có linh căn, việc này quả thật là nỗi sỉ nhục của Phượng gia bọn họ.

Cho nên từ lúc ông ta biết điều đó, ông ta đối với Phượng Khuynh Nguyệt cũng không quan tâm!

Nhưng mà hiện tại năm nay Phượng Khuynh Nguyệt vừa tròn mười lăm tuổi, lẽ nào?

“Phụ thân, nếu như là thật thì tính làm thế nào?”

Phượng Triêu Dương thu ánh mắt lại, suy nghĩ trong chốc lát. Không nói lời nào, chỉ ra hiệu bằng tay với Phượng Minh Hiên. Gϊếŧ!

Phượng Minh Hiên sáng tỏ, gật đầu với Phượng Triêu Dương: “Phụ thân, đến nước này chỉ có thể làm như vậy!”

“Ừm, Hiên nhi, việc này giao cho con làm!” Phượng Triều Dương trầm giọng.

Ông ta mặc kệ lời tiên tri có ứng nghiệm hay không, thay vì cứ nơm nớp lo sợ, không bằng gϊếŧ phế vật ấy đi là xong hết mọi chuyện!

“Vâng, thưa phụ thân!” Phượng Minh Hiên đáp rồi xoay người rời đi.