Mọi người nghe xong, đều cười.
“Chúng tôi không phản đối, nếu nhà quá dột nát, chúng tôi có thể giúp tu sửa một chút.”
“Đúng đúng, ngôi nhà chúng ta ở, quan trọng nhất chính là tường và nóc nhà, nhà tôi cắt không ít cỏ tranh, vốn dĩ tính để làm củi nấu rượu, nếu Khinh Tuyết cần, có thể dùng để làm nóc nhà.”
Phong Thuyên Trụ vội vàng mở miệng, “Không cần, tôi phân căn nhà nhà tranh ba gian đầu phía tây cho hai chị em Khinh Tuyết, chủ nhân nhà tranh ba gian kia mới chết nửa tháng, tường và nóc nhà cũng còn tốt, không cần tu sửa.”
Chú hai Phong chần chừ một lát, hỏi: “Có phải hơi xa hay không?”
“Xa cái gì mà xa? Đội sản xuất chúng ta tính từ đông sang tây không đến một dặm, xảy ra chuyện gì, kêu một tiếng thì ai cũng biết.” Phong Thuyên Trụ xua xua tay, “Cũng chỉ có căn nhà này tốt một chút, các phòng khác đều không nóc nhà.”
Cỏ tranh cũng có thể nhóm lửa, nhanh tay cũng đã chuẩn bị rồi.
Chú hai Phong nghe xong, cũng không nhắc lại nữa.
Những người khác không có ý phản đối, Phong Thuyên Trụ lập tức mang hai chị em Phong Khinh Tuyết đến phía tây.
Đúng như ông ấy nói, đường đi cũng không xa.
Một lát sau, bọn họ đã dừng ở trước một căn nhà tranh ba gian không có sân đã bị nhổ bỏ hàng rào.
Không ai dọn dẹp, cho dù chỉ có nửa tháng, phòng trước phòng sau cũng hoang vắng rất nhiều, cỏ dại khô vàng đung đưa trong gió thu.
“Ôi trời, ngày hôm qua tới xem vẫn là còn tốt, hôm nay hai miếng cửa gỗ ở phòng này đã không cánh mà bay, cũng không biết là ai tay nhanh như vậy.” Phong Thuyên Trụ dậm chân một cái, mang Khinh Tuyết vào nhà, trước mắt một mảnh tối tăm.
Cửa sổ của nhà tranh mở thật nhỏ, ánh sáng mỏng manh, may mà cửa có ánh mặt trời chiếu vào, ngược lại có thể thấy rõ tình hình bên trong.
Phong Khinh Tuyết cười nói: “Không có cửa cũng không sao, ít nhất phòng có thể che mưa chắn gió, so với lều tranh cũng tốt hơn nhiều.”
Thật sự là ngôi nhà này đã khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Trong phòng trống rỗng, vốn có đồ dùng gia dụng nhưng đã sớm bị người khác trộm sạch, chỉ có hai ba cái bát vỡ và mấy đôi đũa trong một góc, có thể là đồ người chết đã dùng qua, lại rất tồi tàn cho nên không ai thèm lấy.
Phong Thuyên Trụ mang theo Phong Khinh Tuyết và Phong Khinh Vân đi từ trong phòng ra, đi đến phòng phía sau.
Phòng sau cũng có cỏ hoang mọc thành cụm, có hai chiếc giường rách nát dựa vào bức tường phía sau, là giường để xác, nhưng phía sau ba bốn mét là một con sông, chảy xiên về phía đông nam, bên bờ sông có ba bốn cây dương đang rụng lá, chỉ còn lại một ít ở trên ngọn cây.
Lá rụng xào xạc, tiếng nước róc rách.
Có chút giống như sống ẩn dật, cũng vô cùng tĩnh mịch, vắng vẻ.
Sau khi Phong Thuyên Trụ đi, Phong Khinh Tuyết ôm Phong Khinh Vân hôn lên cái trán của cô (Phong Khinh Vân).
“Khinh Vân, chúng ta có nhà của riêng mình rồi, có vui hay không?”
“Nhà của chúng ta?” Phong Khinh Vân lặp lại một lần, thấy chị gái gật đầu, cô bé vui vẻ mà nheo đôi mắt, “Thật sự là quá tốt, chị ơi, chúng ta có nhà của riêng mình rồi, không cần ở trong lều tranh.”
Có nhà, có phòng, ai muốn ở lại lều tranh?
Khiến Phong Khinh Tuyết vừa lòng chính là, nơi này cách các nhà khác trong đội sản xuất có chút xa.
Nói dễ hiểu một chút, từ đây đến nhà gần cuối phía tây của đội sản xuất cũng phải bốn năm chục mét, về sau làm đồ ăn gì cũng không ảnh hưởng đến nhau.
Không cần đến nhà chú hai đón Phong Khinh Vân, Phong Khinh Tuyết liền lấy sọt bánh bột ngô ra, lại làm bộ lấy ra hai cái bánh bao lớn nhân chay, mỗi cái to bằng một nắm tay của người trưởng thành, đặt ở sọt phơi lạnh, đồng thời lấy ra một túi gạo nhỏ từ trong không gian.
Ra ngoài ăn xin cơm canh trở về, nhưng về đến nhà cơm canh vẫn nóng như lúc đầu.
Đợi sau khi nguội, Phong Khinh Tuyết lấy ra, bản thân ăn một cái, đưa cho Phong Khinh Vân một cái.