Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 13: Xin Cấp Nhà

“Có chuyện gì sao? Cháu cứ nói thẳng đi, nếu bác có thể giúp được, nhất định sẽ không từ chối.”

Ngụ ý của Phong Thuyên Trụ cũng dễ hiểu, nếu như không thể giúp, cũng không thể trách ông không giúp đỡ, đặc biệt là chuyện về lương thực.

Phong Thuyên Trụ biết rõ chuyện nhà Phong Khinh Tuyết, nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ông cũng không quản được.

Không chỉ có hai chị em Phong Khinh Tuyết ăn đói mặc rách, số người chết đói chết rét nhiều đến mức ông cũng phải chết lặng.

Phong Khinh Tuyết cười cười, ngay sau đó thở dài một cái, “Không có gì ạ, chỉ là cháu muốn bác hai rủ lòng thương hại cháu với Khinh Vân, cho bọn cháu ở nhờ trong một ngôi nhà dột nát không ai ở của đội sản xuất chúng ta.”

Nói tới đây, Phong Khinh Tuyết lau mắt, trong mắt người khác trông giống như là lau nước mắt.

“Khinh Vân tuổi còn nhỏ, sống dựa vào việc cháu đi xin ăn, may mắn gặp được người tốt cũng có thể được ăn no. Nhưng mà, không thể sống trong một túp lều tranh được, trời ngày càng lạnh, hai chị em chúng cháu lại không có chăn đệm chống rét, làm sao có thể sống qua được? Cho nên, cháu nghĩ tới những căn phòng dột nát không ai ở đó, tốt xấu cũng có bức tường có thể chắn gió.”

Không đợi Phong Thuyên Trụ nói, Phong Khinh Tuyết vội vàng nói: “Cũng không cần quá lớn đâu ạ, chỉ cần có thể chắn gió, che đầu khỏi mưa, dù sao chỉ cần cái nhà là được.”

Phong Khinh Tuyết cầu xin trực tiếp như vậy, là vì không muốn Phong Thuyên Trụ mang tai tiếng.

Cô đã tính toán xong, âm thầm tặng lễ cho Phong Thuyên Trụ, không cần tặng gì khác, một túi lương thực là đủ rồi. Nhưng chắc chắn không phải bây giờ, sau này đưa chính là tri ân báo đáp, hiện tại đưa không khỏi bị người khác nghi ngờ hối lộ, dễ khiến người khác khiếu nại.

Tuy rằng cuộc sống của mọi người cũng không quá tốt, nhưng ở chuyện này, sẽ không ai so đo cùng với cô.

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, hương thân phơi nắng bên cạnh đã mở miệng.

“Đội trưởng, đáp ứng cô ấy đi, giống như cô ấy nói, tốt xấu gì cũng là cái nhà.”

“Cuộc sống của ai trong số chúng ta cũng sống cũng không dễ gì, nhưng chuyện này có thể giúp được, Khinh Vân mới năm tuổi mà!”

“Đứa trẻ năm tuổi mà nhìn qua chỉ như hai, ba tuổi, thật đáng thương!”

“Đúng, đúng, Thuyên Trụ à, cậu đồng ý đi, mọi người chúng ta cũng không ghen tị với hai chị em chỉ vì một căn phòng trống đâu.”

Phong Khinh Vân ở nhà chú hai nghe được tiếng động, chạy chân đất ra ngoài.

“Chị ơi!” Chạy đến bên cạnh Phong Khinh Tuyết, Phong Khinh Vân ngừng lại, bám chặt vào chân cô ấy (Phong Khinh Tuyết).

Tuy rằng nhiều người cũng đi chân đất, nhưng nhìn thấy một đứa nhỏ gầy trơ cả xương như vậy, được bọc trong chiếc áo bông rách rưới của người lớn, đi chân đất, ai cũng cảm thấy đáng thương.

Phong Khinh Tuyết bế em gái lên, “Khinh Vân, chị không đi tìm em, sao em lại chạy ra đây.”

“Chị ơi!” Phong Khinh Vân ôm chặt lấy cổ của cô (Phong Khinh Tuyết), hai mắt mở to cảnh giác mà nhìn đám người vây xem.

Phong Thuyên Trụ thấy thế, thở dài một cái.

Kỳ thật, rất nhiều người cũng muốn vào ở phòng vô chủ, nhưng ông vẫn luôn không nhả ra.

Giống như anh trai và chị dâu của Phong Khinh Tuyết, hai nhà cùng làm một căn nhà tranh ba gian, họ đã sớm để mắt đến ngôi nhà còn trống trong đội sản xuất.

Loại chuyện này, có một thì có hai, Phong Thuyên Trụ không có cách nào đồng ý.

Thế nhưng theo như mọi người nói, hai chị em Phong Khinh Tuyết không giống vậy.

Hai cô bé bị đuổi ra khỏi nhà và bị tách thành một nhà riêng, lại là một cô gái mới lớn mang theo một em gái nhỏ.

“Nếu mọi người đều nói như vậy, tôi sẽ tìm một ngôi nhà rách nát không có người ở để cho hai chị em Khinh Tuyết ở. Như mọi người nói, không vì cái gì khác, chỉ là một chỗ che mưa chắn gió cho hai chị em Phong Khinh Tuyết. Nhưng mà, nếu người khác lại đến xin tôi, tôi sẽ không đồng ý, trừ khi cầm lương thực, đồ vật đi đổi ở đội sản xuất.”