Cưng Chiều Ảnh Hậu: Bắt Cô Vợ Nhỏ Về Nhà!

Chương 13: Ấm áp

[Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm.] Tô Ngọc Cầm nhìn tin nhắn trên màn hình, khóe miệng hơi co rút. Người này cũng tự cho là thân thiết quá rồi đấy.

[Không rảnh!]

[Đi đâu? Rõ ràng Tiểu Trần nói cô không có lịch trình.] Dương Kỳ nhíu mày, hôm nay khi hai người đi chung thang máy anh nhớ trợ lý của cô nói không có.

Tô Ngọc Cầm xem xong tin nhắn liếc xéo về phía Dương Kỳ đang ngồi bên kia, anh như cảm nhận được quay đầu lại cười với cô một cái.

[Đừng nói như thế chúng ta thân thiết như thế, dễ gây hiểu lầm lắm Dương ảnh đế ạ!]

[Chúng ta không thân thiết? Được rồi, cứ chốt như thế! Chúng ta là hàng xóm phải giúp đỡ lẫn nhau.] Anh sẽ không thừa nhận bản thân vì muốn lại gần cô mà mặt dày đâu. Cũng sẽ không thừa nhận dạ dày của anh bị mấy ngày ăn trực ở nhà cô chiều hư.

Hóa ra, từ ngày hôm đó, đôi lúc Dương Kỳ sẽ sang nhà Tô Ngọc Cầm ăn trực, quan hệ của hai người từ đó cũng trở nên thân thiết hơn. Tuy rằng nhiều lần Tô Ngọc Cầm đã từ chối khéo nhưng không đọ được độ mặt dày của người nào đó nên chỉ có thể nhận mệnh.

“Mặt dày, vô sỉ!” Tô Ngọc Cầm nói thầm.

“Ngọc Cầm, đạo diễn Khương nói cảnh của em hôm nay ổn hết rồi. Hiện tại có thể về nghỉ ngơi, chúng ta về thôi.” Quản lý Nhu cười tươi, biểu hiện hôm nay của Ngọc Cầm làm chị rất hài lòng, đồng thời tin tưởng sau bộ phim này cô nhất định sẽ đạt được danh tiếng nhất định.

Dương Kỳ nhấc tay lên, Tô Ngọc Cầm theo hướng đó nhìn lại anh mang theo thức ăn tới.

“Ha ha ha! Anh chu đáo thật, còn mang cả thức ăn luôn. Chủ nhà như tôi phải ngại nha!” Tô Ngọc Cầm cười gượng chỉ còn cách tránh thoát để anh bước vào. Nhưng lại không ngờ, cánh cửa lại hại cô. Khăn tắm của cô bị mắc mà cô lại không để ý dẫn đến…

Cô chỉ cảm thấy cả cơ thể lạnh lẽo. Hô hấp của Tô Ngọc Cầm và Dương Kỳ dần chậm lại, hai người đưa mắt nhìn xuống. Dương Kỳ cảm giác có một luồng hơi nóng nhỏ từ phía bụng dưới bốc lên, sau đó anh ngay lập tức quay đầu.

“Lát nữa tôi… tôi quay lại…!” Dứt lời liền đi thẳng nhưng chưa tới hai giây, lại vội vã cất bước, quay trở lại, Tô Ngọc Cầm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng.

“Lần sau không được mặc như thế nữa! Ăn mặc đàng hoàng rồi mới được mở cửa!” Dương Kỳ đã vươn tay, dùng sức kéo cửa phòng Tô Ngọc Cầm lại, rồi sải bước rời đi.

Mà Tô Ngọc Cầm lúc này cũng lấy lại được tinh thần, cũng là lúc Dương Kỳ nghe được tiếng hét vang vọng.

“AAAAA! Mặt mũi của tôi! Dương Kỳ, anh là tên xui xẻo.”

Hai giờ đồng hồ trôi qua, đồ ăn đã được sắp xong xuôi lên bàn. Tô Ngọc Cầm nhìn điện thoại trên bàn không biết có nên gọi Dương Kỳ không? Gọi thì cô xấu hổ, không gọi thì anh mang thức ăn tới.

Chết tiệt!

Khi cô chuẩn bị đập đầu vào bàn chết quách đi cho rồi thì tiếng gõ cửa lần nữa vang lên. Tô Ngọc Cầm giật mình, hít một hơi thật sâu, chậm rì rì đi mở cửa.

Hai người không nói chuyện, một trước một trước một sau bước vào nhà. Theo trật tự ngồi xuống bàn, im lặng liền mạch như thể đã biết trước đối phương sẽ làm gì và bản thân phải làm gì.

“Ăn cơm thôi!” Dương Kỳ mỉm cười, dùng đũa chung gắp cánh gà cho cô.

Tô Ngọc Cầm liếc anh, hai má hơi phồng nhẹ, gật gật đầu “Ăn cơm ạ!”

Cô hoàn toàn không biết dáng vẻ ngoan ngoãn lúc này của cô trong mắt người đàn ông đối diện đáng yêu cỡ nào. Anh chỉ muốn lúc này giấu cô vào trong túi áo không cho ai thấy được sự xinh đẹp này.

“Hôm nay cảm thấy thế nào? Có mệt không?” Dương Kỳ quan tâm. Cho dù anh biết cô rất giỏi nhưng cũng sợ cô mệt, sợ cô không đủ sức.

“Hôm nay?” Tô Ngọc Cầm hỏi lại ngay lập tức nhận được cái gật đầu của anh.

“Cũng vui, không áp lực lắm! Nói chung là vẫn còn dư năng lượng đến chiến đấu.” Cô suy nghĩ một lát rồi đáp.

Nghe được câu trả lời của cô, Dương Kỳ mỉm cười, giơ tay muốn xoa đầu cô nhưng sau đó liền khựng lại: “Vậy sao?”

“Đúng vậy, còn anh thì sao? Thế nào?” Cô hỏi lại, tiện tay gắp một miếng sườn chua ngọt mà anh thích vào bát cho anh. Mấy ngày ăn hay cơm chung, một vài sở thích của anh cô liền nhớ được.

Đôi lúc cô cũng tự nghĩ có phải bản thân dại trai hay không mà sao dễ dàng thân thiết với Dương Kỳ như vậy. Bị đàn ông lừa một lần chưa đủ hay sao? Tuy nhiên sau khi suy tính kỹ lưỡng cô vẫn quyết định, cho bản thân cơ hội dù sao lần này cho dù tình huống gì xảy ra cô vẫn sẽ có được thứ mình muốn.

“Tôi…” Dương Kỳ bắt đầu kể một số chuyện xảy ra sau khi cô về nhà cho cô nghe.

Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau. Bầu không khí tuy không náo nhiệt nhưng lại có gì đó vô cùng ấm cúng làm trái tim của hai người vốn lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp, mang theo chút ngọt ngào dần bao lấy hai người.