"Ngọc Cầm! Người diễn vai Tam hoàng tử chính là Dương Kỳ. Hai người đối diễn cảnh này trước!" Hàn Phi Vân cúi đầu nói với Tô Ngọc Cầm. Vốn dĩ định cho Hứa Y Y và cô đối diễn trước nhưng nghĩ đến cô là người mới nếu diễn với Hứa Y Y trước, anh ta sợ cô sẽ bị lấn áp.
“Chính là chỗ này, đây, Ngọc Cầm!” Hàn Phi Vân ngẩng đầu, anh thực sự bất ngờ với dáng vẻ xinh đẹp trước mắt này của cô. Tô Ngọc Cầm mặc một thân váy dài màu hồng thêu hoa mẫu đơn, trên đầu mang một cái trâm trân châu, chải lên song bình kế. Làn da của cô vừa hồng hào vừa mềm mại, mi mắt vừa dài vừa dày khiến người ta vừa nhì liền không cách nào quên được hoàn toàn phù hợp với hình tượng tiểu thư danh gia vọng tộc.
“Thật xinh đẹp, tạo hình này như là dành cho em vậy. Cố lên nhé!”
Nghe được lời Hàn Phi Vân nói, Tô Ngọc Cầm cười “Là do nhà tạo hình hết á, do bàn tay chị ấy hết. Ủa Dương ảnh đế cũng diễn ạ?” Cuối cùng cũng biết Dương Kỳ vào phòng thay đồ làm gì.
“Đúng vậy. Hôm trước sau khi bàn bạc kĩ anh quyết định mời cậu ta cho vai phản diện trong phim chúng ta. Em mau vào vị trí đi!”
“Vâng! Em đi đây ạ!”
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, đạo diễn Khương ra hiệu mọi người chuẩn bị bắt đầu.
"Sẵn sàng! Diễn!" Đạo diễn Khương hô.
Đặc biệt là đạo diễn Khương, ông thầm may mắn lần đó đã không bỏ qua một nhân tố tốt như cô. Cành khóc không hề khó. Có người một giây đã khóc, có người khóc khiến người khác đau lòng đồng cảm nhưng chưa một ai có thể khóc mà khiến người ta nhớ mãi trong lòng, không cách nào quên đi.
Chỉ cần bạn rưng rưng người khác sẽ đau lòng, bạn rơi một giọt nước mắt tim người ta sẽ tan nát.
Điều này sẽ làm cho, khi nói đến cảnh khóc là sẽ nhớ ngay tới bạn. Ông tin bộ phim lần này sẽ thắng lớn và cũng sẽ là bước đệm để Tô Ngọc Cầm một bước lên trời.
"Cắt! Tốt! Vô cùng tốt! Ngọc Cầm lần này thực sự làm rất tốt. Vốn dĩ tôi còn lo lắng sẽ bị NG nhưng xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi. Mau đi nghỉ ngơi đi! Lát nữa chúng ta sẽ vào cảnh quay chính." Đạo diễn Khương vỗ vào vai Tô Ngọc Cầm, không tiếc lời khen ngợi.
"Cảm ơn đạo diễn Khương, tất cả cũng là nhờ Dương ảnh đế nếu không tôi không thể vào vai nhanh như vậy." Tô Ngọc Cầm cười khiêm tốn nói.
Hàn Phi Vân ở một bên nghe vậy cũng cười "Ha ha ha, không thể nói như vậy. Khả năng của cô thực sự rất tốt. Cậu nói đúng không Dương Kỳ?"
Theo câu hỏi của Hàn Phi Vân mọi người đều hướng mắt về phía vị ảnh đế này. Từ đầu tới cuối buổi quay sáng nay anh chỉ im lặng quan sát thôi nên họ tin anh sẽ đưa ra cái nhìn đúng nhất.
Dương Kỳ đưa mắt nhìn Tô Ngọc Cầm vừa hay cô cũng quay người nhìn về phía anh. Ánh mắt hai người vừa chạm liền lập tức rời đi. Dương Kỳ nhớ tới dáng vẻ nức nở khiến người ta không tự chủ đau lòng của cô thì liền gật đầu.
"Là do cô ấy có năng lực đó! Lần này cậu chắc chắn lời to rồi!" Anh nói, giọng nói không giấu được sự khen ngợi xen lẫn chút tự hào khó phát hiện. Anh biết cô rất giỏi, làm chuyện gì cũng chuyên tâm vì vậy chưa bao giờ lo lắng khi làm việc cùng cô cả.
"Ha ha ha tôi đã nói mà!" Hàn Phi Vân cười nói.
Tô Ngọc Cầm lại không hiểu sao tự nhiên thấy ngượng ngùng khi đối mặt với Dương Kỳ. Cô nhớ lại nụ hôn khi đối diện, gương mặt nhanh chóng nóng lên.
Cô vội cười đáp lại rồi xin phép rời đi hoàn toàn bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng của Dương Kỳ.
Mà Hứa Y Y ở một bên quan sát thì lại càng ghen ghét hơn, cô ta không ngờ tới khả năng diễn xuất của Tô Ngọc Cầm lại tốt như vậy. Không phải xuất thân từ lớp quản lý sao? Hứa Y Y bắt đầu nghi ngờ liệu Tô Ngọc Cầm có nói dối không?
Đồng thời ý định gây khó dễ cho Tô Ngọc Cầm càng ngày càng lớn trong lòng cô ta.
"Đúng vậy! Không được... tôi muốn đồ thật!" Âm thanh lén lút vang lên ở một góc phòng đạo cụ.
"Đồ thật? Không sợ chết người sao?" Nhân viên đạo cụ kinh ngạc. Phải ghen ghét đến mức nào mới có thể nảy sinh suy nghĩ ác độc như vậy.
"Anh không cần biết. Chỉ cần làm tốt, tiền sẽ về túi!" Người phụ nữ béo nói.
Nhân viên đạo cụ nghe vậy thì gật đầu. Biết càng ít càng an toàn.
"Thật đáng tiếc!" Vừa điều chỉnh lại dây cáp, anh ta vừa thở dài. Với độ này, không chết cũng sẽ tàn tật.
"Nên như vậy!" Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở một góc nào đó của phim trường.