Cắn Một Miếng Đào Mật

Chương 50

Trời đất quay cuồng, cô lại bị người kia đảo người, đè lên trên ghế.



Cô thực sự hoài nghi rằng đây là âm mưu của Tạ Hành Xuyên, mỗi lần chỉ cần cô ngồi lên rồi, giây tiếp theo sẽ bị anh đè xuống.

Giản Đào cố gắng cử động, phát hiện bản thân giãy giụa không ra.

Tạ Hành Xuyên: “Còn dám quậy sao?”

“Em không quậy.” Cô kiên trì với cách nói của chính mình “Anh cho rằng em cố ý trét màu anh sao, thật chất em chỉ là sợ anh phơi nắng đen da, sao anh cứ chống cự mãi…”

Nói được một nửa, anh dường như phát hiện ra gì đấy, ngón tay ở trên vai cô lau qua.

Giản Đào: “Làm sao vậy?”

Cô theo ánh mắt anh nhìn qua, theo động tác của cô, cổ áo hơi cong lên, lộ ra bả vai có cái vết đỏ nho nhỏ.

Tạ Hành Xuyên rũ mắt thấy, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: “Sao còn chưa tan mất.”

“Anh còn nói ư." Vừa nói đến chuyện này, Giản Đào lập tức nổi giận: “Miệng của anh còn hút hơn cả giác hơi, không mυ'ŧ thì không chịu nổi à? Hôm đó đèn ở trên lều còn chẳng tắt, mắt em bị chói muốn mù rồi.”

Cô há mồm đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên trong tích tắt, tựa như chỉ trải qua một cái chớp mắt, có thanh âm vang lên, cùng với đó là tiếng cửa bị người khác mở ra.

Tiêu Tiêu nhỏ giọng, vừa kích động vừa hưng phấn nói: “Wow, chị Tiểu Đào ơi, tin đồn Orange Moon sập phòng lên hot search rồi này!”

Giống như cô ấy lén lút đến chia sẻ tin tức này, Tiêu Tiêu cả mặt ửng hồng, hưng phấn không thôi, nhưng khi vừa ngẩng đầu, cảnh đó liền rơi vào tầm mắt, sắc mặt tươi vui ban nãy đều bay sạch, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, hoảng sợ mà mở ra.

Mười chín năm qua xem qua bao nhiêu phim khoa học viễn tưởng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh hoảng hốt hơn lúc này, hai người cùng nằm trên ghế đồng thời quay đầu qua, hoàn toàn không thể tưởng tượng phỏng đoán được đến nghiệm chứng——

Ánh mắt cô rơi xuống bả vai Giản Đào

Bang một tiếng, đồ uống trong tay vương đầy trên đất.

Giản Đào vừa định mở miệng giải thích, nhưng tư thế này ——

Tạ Hành Xuyên đang đè ở trên người cô, ngón tay kéo đường viền cổ áo cô xuống, còn đầu ngón tay đang dừng ở dấu dâu tây lờ mờ sắp biến mất của cô ——

Nhìn tư thế hiện tại, không thể giải thích được.

Bầu không khí trở nên yên lặng đến đáng sợ, vô cùng yên tĩnh.

Tiêu Tiêu vừa nãy còn hưng phấn, không chờ nổi muốn chia sẻ tin này với cô, vậy mà giờ phút này đều bị nén lại trong cổ họng, bị sự sang chấn thay thế.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hối hả, âm thanh của Đặng Nhĩ từ hành lang bên ngoài truyền đến: “Vừa nãy có ai làm đổ ly thủy tinh sao? Có chuyện gì à?”

Trong đầu Giản Đào muốn nhanh chóng tách ra, nhưng ngay giây tiếp theo, Tiêu Tiêu đã nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, đáp lại: “Không có việc gì đâu, tụi em đang chuẩn bị qua đây.”

Cô rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ của Tiêu Tiêu, vô cùng cảm động, vội vàng đẩy Tạ Hành Xuyên trên người xuống, đi ra phía cửa.

Quần áo đều đã thay xong rồi.

Tiêu Tiêu kéo cánh tay cô, hai người cùng đi tới chỗ gặp Đặng Nhĩ.

Cô cảm giác được tay Tiêu Tiêu hơi rung, có thể là vì hưng phấn.

Đặng Nhĩ đưa ly nước trái cây lên miệng uống: “Sao đi lâu dữ vậy, tôi còn sợ có chuyện gì xảy ra rồi.”

Tiêu Tiêu đáp lại “Có thứ bị rơi xuống, cho nên phải ở lại thêm một lúc.”

Tiếng nói chuyện có hơi rung rung, có thể nghe ra sự hồi hộp trong giọng nói ấy, may là cũng không mấy rõ ràng.

Tạ Hành Xuyên rõ ràng là người có kinh nghiệm hơn so với mấy người mới này, khi nhận được ánh mắt dò hỏi của Đặng Nhĩ, gặp biến nhưng lại không hốt hoảng, bình tĩnh gật đầu, tỏ vẻ xác thực đã xảy ra tình huống như vậy.

Đặng Nhĩ không chút nghi ngờ: “Được, vậy chúng ta mau đi nhanh thôi, huấn luyện viên đang đợi đấy.”

Giản Đào còn tưởng rằng bên ngoài sẽ có chút hỗn loạn, nhưng không nghĩ tới vẫn còn bình tĩnh như vậy, chắc là Tiêu Tiêu dùng 5G lướt mạng trước nên mới phát hiện, còn các khách mời khác đều đã cất điện thoại di động, cho nên cũng không biết chuyện gì.

Chỉ là tổ đạo diễn tổ có mấy PD vẻ mặt hơi biến sắc, nhưng cũng không có cách nào để tùy tiện dừng ghi hình.

… Cùng lắm thì cho nó bạo đến tột cùng thôi?

Nghĩ như vậy, Giản Đào đi theo Đặng Nhĩ đến chỗ xếp hàng.

Đặng Nhĩ bước nhanh chân, trước mặt các khách mời đã tụ họp đủ, Giản Đào và Tiêu Tiêu cũng đã đến dù hơi chậm một chút, cùng cậu ta đứng giữa các du khách ngoại quốc.