Là anh đương nhiên là anh rồi, cả vũ trụ này chỉ còn duy nhất một xử nam tên Tạ Hành Xuyên thôi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người lái xe đi đến Queenstown, chuẩn bị trải nghiệm cảm giác lái ca nô.
Đây là một trong những môn thể thao mạo hiểm ở New Zealand, không cần thắt đai an toàn, chỉ cần lướt nhanh trên mặt nước với tốc độ cao, có lúc sẽ mang đến cảm giác hồi hộp.
Sau một buổi sáng ngồi xe, mọi người rốt cuộc cũng đến nơi.
Giản Đào ở trên xe nghe qua quá nhiều lời đường mật từ cặp đôi Orange Moon, xuống xe đã có hơi khó chịu, sau khi vịnh tường một lát vẫn không hết chóng mặt, cô lập tức vòng ra sau tìm đạo diễn, hỏi bản thân có thể đến khu nghỉ ngơi trước không.
Để quay chương trình cần rất nhiều nhân lực, tổ đạo diễn bị che khuất sau dàn máy quay và dòng người, Giản Đào vòng qua đám người đông nghẹt mới tìm được.
Úy Thừa cũng ở đấy, hình như là đến xem cảnh quay.
Giản Đào không để ý, quạt gió và đạo diễn di chuyển đến vị trí và thời gian, cô hôm nay mặc một chiếc áo ngắn, có thắt thiết kế ở sườn eo, lộ ra vòng eo thon gọn cực kì trắng, theo cô nói chuyện động tác hơi hơi khép mở.
Úy Thừa chỉ liếc mắt qua một cái đã không rời mắt được, trong lòng cảm thán quả nhiên là phong thái đỉnh lưu được các đạo diễn lớn khen không dứt là đây, bỗng nhiên, trước mắt lại hiện ra động tác thân mật của Tạ Hành Xuyên và cô trong động đom đó, trong lúc nhất thời suy nghĩ lung tung không ngừng, nghĩ có lẽ cô cũng không bài xích? Liền cầm lòng không được mà vươn tay ra.
Giản Đào bàn bạc xong đang muốn rời đi, đột nhiên từ trước mặt nhìn thấy tấm hắt sáng rồi nhìn thấy mấy đồ vật không quá phù hợp, Úy Thừa ở trước mặt duỗi tay trong khi đó cô vội vàng tránh đi, lúc này mới quay lại nhìn anh ta một cách khó hiểu.
Úy Thừa ngừng một chút, thấy trong mắt cô hiện rõ sự chất vấn, nhất thời lại ngẩn người vì đôi mắt đẹp ấy, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chỉ vào cần cẩu trên cao, tìm cớ để nói: “Tôi… Tôi thấy cần cẩu, sợ cô đυ.ng trúng nên muốn giúp cô tránh một chút.”
Giản Đào ngẩng đầu nhìn xem, máy quay phim gắn trên cần cẩu ở trên cao cách đầu cô rất xa, lại toàn cái có xoay 360 độ cũng không trúng được cô.
Nhưng người này giấu đầu lòi đuôi như vậy lại rất hay.
Vì thế cô không nhịn được mà cười thành tiếng, âm thanh này truyền vào tai Úy Thừa lại giống như một mấu chốt quan trọng. Tản mạn mà, vớ vẩn mà, buồn cười mà, một nam một nữ ở trước mặt nhau đơn giản là vì cái gì, đơn giản là vì tiền tài danh lợi địa vị, nhưng anh ta cái nào cũng không bằng Giản Đào, nụ cười này, càng như là trào phúng anh ta chẳng biết đong đo bản thân mình được mấy lượng.
Trong nháy mắt sự mất mặt đã đến cực điểm, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cái gọi là nhục không dám ngẩng đầu lên.
Giản Đào không nhìn lại anh ta, nhanh chóng đi đến nơi nghỉ ngơi.
Cô nằm trên ghế noãn ở khu nghỉ dưỡng nghỉ ngơi mười lăm phút, sau khi đứng dậy cô đã thoải mái hơn không ít.
Nhìn thấy bên cạnh có bùn chống nắng dành riêng cho thể thao dưới nước=, cô thử bôi hai lớp lên mặt, ngay sau đó có tiếng gõ cửa.
Tạ Hành Xuyên: “Em đã thay xong quần áo chưa?”
Cô cẩn thận kéo cửa ra, thấy không có camera đi theo, lúc này mới hỏi: “Bọn họ bảo anh tới gọi em à?”
“Ừm, bọn họ ở bên kia uống nước trái cây, anh không uống.”
Có lẽ vì không thích sự náo nhiệt ở ngoài, anh đóng cửa lại, lập tức ngồi xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Đào thay xong quần áo quay đầu lại, vốn định gọi anh, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh đang nhắm mắt, đột nhiên trong lòng nảy ra âm mưu, bóp một ít bùn chống nắng màu xanh lá lên đầu ngón tay, tìm cách trét lên trên mặt anh.
Kết quả ngay khi ngón tay sắp chạm vào khuôn mặt kia, đã bị người ta vạch trần thủ đoạn, anh thong thả ung dung mở mắt: “Em tính làm gì?”
“Bôi kem chống nắng cho anh.” Cô dùng vẻ mặt vô tội đáp: “Em sợ anh bị đen.”
“Không cần.”
“Kìa, không được, em chỉ đang làm chức trách của một người vợ thôi.”
Tuy anh sức lớn, nhưng cô lại đang ở thế trên, càng dễ dàng dùng sức hơn, trong lúc xô đẩy Giản Đào tìm được cơ hội, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi lên người anh, mắt thấy sắp thành công——