Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 39: Kiến Trúc Doanh Trại (1)

Nhìn điểm tích lũy ít hơn ba chữ số, thời gian thăng cấp 24 giờ, Tiểu Bạch Ngư từ từ chờ đợi.

Sau hai ngày chờ đợi dài đằng đẳng, thời gian nâng cấp doanh trại cuối cùng đã đếm ngược 00:01:21.

Bạch Tiểu Ngư quả thực muốn ứa nước mắt, bởi vì trong lòng cô vẫn cứ luôn nghĩ đến chuyện thăng cấp doanh trại, muốn biết sau khi thăng cấp doanh trại sẽ thay đổi thành như thế nào, những thay đổi này sẽ có ảnh hưởng như thế nào? Dẫn đến hai ngày này, mỗi lần làm việc cô đều luôn phân tâm, cảm giác thu hoạch hai ngày này đều giảm đi không ít.

Bạch Tiểu Ngư chống cằm ngồi trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thời gian hệ thống đang giảm từng giây từng giây, rốt cục đếm ngược 00:00:01.

Bạch Tiểu Ngư nín thở, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài nhà tranh, doanh trại lần đầu tiên thăng cấp, chắc hẳn sẽ không lặng yên không tiếng động đi.

Bên ngoài căn phòng, mờ hồ nghe được tiếng củi đốt cùng những người chơi khoe khoang nhiều chuyện.

"Động đất!"

"Mọi người chạy đi! Mặt đất di chuyển kìa!"

"Nhanh lên, nhanh lên!"

"Chúa ơi! Thật thần kỳ..."

"Doanh trại đang lớn hơn..."

"Không, là diện tích đang lớn hơn!"

"Mới xuất hiện thêm mấy căn nhà tranh!"

"Đây là trò chơi sao..."

"Lợi hại, trời ơi..."

Đông đảo người chơi trong doanh trại bởi vì mặt đất đột nhiên chấn động, tất cả mọi người đều cho rằng xảy ra động đất, nhao nhao chạy ra khỏi nhà tranh, có người chạy nhanh đã chạy ra khỏi phạm vi doanh trại.

Dưới mí mắt của tất cả người chơi, hàng rào gỗ thoạt nhìn yếu ớt của doanh trại trực tiếp biến thành một bức tường gỗ, tường gỗ di dời ra ngoài, ngoại trừ nơi ở của người chơi ra thì những nơi mà nó đi đến, núi đá cây cối cỏ dại đều lần lượt biến mất, mặt đất trở nên bằng phẳng. Cho đến khi di dời đến một khoảng cách nhất định, bức tường gỗ đã dừng lại.

"Doanh trại thăng cấp sao?"

Mọi người hai mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi có một người chơi đột nhiên lên tiếng mới nhắc nhở mọi người.

Người chơi tụm năm tụm ba tản ra, có người về nhà mình kiểm tra, cũng có người thăm dò doanh trại có sự thay đổi gì mới.

"Bên này xuất hiện mấy dãy nhà tranh."

"Có nhà tranh biến thành nhà gỗ nhỏ."

"Chỗ ngồi hình như trở nên lớn hơn..."

"Tôi cũng cảm thấy lớn hơn..."

"Chuyện này là sao?"

"Mẹ kiếp, ai trộm nhà tôi..."

Ba người Bạch Tiểu Ngư xuất hiện trước mặt căn nhà tranh mới xuất hiện, hai dãy nhà tranh thoạt nhìn giống nhau như đúc, có ba mươi căn phòng.

Triệu Văn thử đẩy cửa lớn củanhà tranh ra, đáng tiếc vô luận hắn dùng sức thế nào, cửa phòng đều không nhúc nhích.

"Tiểu Ngư Nhi, cửa này không mở được nha!" Bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự không phải hắn không dùng sức.

Đầu của Bạch Tiểu Ngư đầy hắc tuyến, chỉ vào biển báo trên cửa chính, ý bảo hắn tự mình đọc.

Trần Thần cũng vội vàng bước qua xem, Triệu Văn bất giác đọc ra.

"Quy tắc cho thuê nhà tranh: 2 điểm/ngày, 30 điểm/tháng, mỗi người chỉ được thuê một phòng, có thể lựa chọn thuê tại giao diện hệ thống cá nhân, Lưu ý: một khi đã thuê, không thể hoàn trả."

"Trần Thần, anh có muốn thuê một căn không? Phòng của hệ thống ít nhất sẽ đảm bảo an toàn và riêng tư!" Trần Thần hiện đang ở cùng Triệu Văn, đối với bọn họ mà nói, nhà tranh cũng chỉ là nơi ngủ ban đêm, thức ăn quan trọng đều để trong ba lô.

"Tôi thuê rồi." Trần Thần nhếch miệng cười cười, thoạt nhìn ngốc nghếch.

"Vậy chúng ta mau đến chỗ ngươi xem thử."

Trần Thần dẫn đường, đi qua hai ba căn nhà lều tranh là đã tới nơi, chỗ của hắn cũng lớn bằng những căn nhà tranh khác.

Triệu Văn lại thử đẩy cửa, vẫn không đẩy ra được. Làm chủ nhân, Trần Thần vừa đẩy là cửa đã mở ra.

Bạch Tiểu Ngư liếc mắt nhìn lướt qua, diện tích nhà tranh không lớn, có thể để cho năm sáu người trưởng thành ở, bên trong trống rỗng, không có bất kỳ đồ nội thất nào.

Ba người quan sát một phen, xác thực không có bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ là một căn nhà tranh bình thường.

[Nhà tranh]: Sản phẩm hệ thống, đảm bảo chất lượng, có thể hồi phục một lượng nhỏ thể lực.