Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 30: Lời Nói Của Triệu Văn (1)

"Này! Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu vậy?" Bạch Tiểu Ngư đỡ hắn dậy, nhưng vừa buông tay hắn liền ngã về phía sau, bất đắc dĩ chỉ đành phải đỡ hắn dựa vào gốc cây bên cạnh, miễn cho lại té ngã nữa.

"Tôi..." Triệu Văn híp mắt, hữu khí vô lực, hắn còn tưởng rằng mình đang nói rất lớn tiếng, hắn đói bụng, muốn ăn cơm, muốn ăn thịt. Nhưng thực tế thì giọng nói của hắn còn nhỏ hơn tiếng ruồi kêu.

"Cậu đang nói gì vậy? Quá nhỏ, tôi nghe không rõ..." Bạch Tiểu Ngư áp sát lỗ tai, cố gắng nghe rõ lời đối phương.

"Cái gì? Cậu nói cậu bị ngu... À, không... Đói bụng... Hóa ra là đói!" Bởi vì đói bụng, cho nên ngất xỉu không dậy nổi. Bạch Tiểu Ngư chỉ có thể cảm thấy bất lực với lý do này.

Bạch Tiểu Ngư lấy ra một cái bánh bao, trực tiếp nhét vào miệng của đối phương, cũng không cần hắn động thủ.

Triệu Văn ngấu nghiến chiếc bánh bao, hắn cảm động tới mức hai nước mắt lưng tròng, thật sự là quá ngon, bánh bao này quá ngon a! Trên đời này sao có thể tồn tại loại bánh bao ngon đến vậy chứ!

Đến mức này sao? Đối mặt với đôi mắt chó con kia, Bạch Tiểu Ngư quay đầu, ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương ở chân hắn.

Vết thương dài hẹp máu tươi đầm đìa, không ngừng có máu tươi chảy ra, cô vừa mở miếng vải buộc vết thương ra liền có một vũng máu chảy xuống cỏ.

"Hệ thống có gợi ý gì không? Còn cách nào sao?" Bạch Tiểu Ngư mở ba lô hệ thống, quả nhiên nhìn thấy thảo dược mà mình thu thập được lúc trước —— hồng mao đối cân thảo, có tác dụng cầm máu, giải độc, tiêu sưng.

Bạch Tiểu Ngư thu thập được số lượng lớn loại thảo dược này, ngoại trừ phần đã đem đi trồng, bình thường cô đều mang theo một ít thảo dược trên người, phòng ngừa gặp bất trắc.

"Hệ thống nói tôi mất quá nhiều máu, tính mạng đang gặp nguy hiểm. Điều đó cũng có nghĩa nếu cô không cứu tôi, tôi nhất định tiêu đời rồi."

Sau khi ăn xong một cái bánh bao, Triệu Văn cảm thấy mình đã khôi phục lại không ít sức lực.

"Tôi không am hiểu thảo dược, chỉ có thể thử xem." Nếu không chữa được cũng không thể trách cô.

"Cứ thử đi, dù sao tôi cũng mạng lớn." Thực ra nhìn thấy kết quả giám định của hệ thống, Triệu Văn liền tương đối yên tâm, ít nhất cái mạng nhỏ này còn có thể bảo trụ.

Bạch Tiểu Ngư hơi nhướng mày, không nói gì, đặt thảo dược lên tảng đá rồi nghiền nát, sau đó lại đắp lên vết thương.

Hiệu quả của thảo dược rất rõ ràng, tốc độ máu chảy đã bắt đầu chậm lại, dần dần không chảy máu nữa, sau đó Bạch Tiểu Ngư lại buộc vải vào vết thương, cuối cùng còn thuận tay thắt một cái nơ bướm.

Thưởng thức tay nghề của mình. Bạch Tiểu Ngư mới nhớ tới việc bên cạnh còn có một người bị thương đang nhìn mình.

"Sao cậu lại đói tới mức ngất xỉu vậy?"

"Không có đói ngất..." Triệu Văn khoát tay áo, kiên quyết không thừa nhận mình vì đói mới ngất xỉu, đây quả thực chính là một vết nhơ lớn trong cuộc đời hắn.

"Lúc đầu tôi không cẩn thận lỡ tay chém mình bị thương. Sau đó dự định trở về, nhưng lại xui xẻo vấp trúng rễ cây nên ngã xuống dốc... Sau đó chính như cô đã thấy..."

Bởi vì té ngã nên mới khiến miệng vết thương lần nữa bị xé rách, có muốn cầm máu thế nào cũng không được, hơn nữa vừa đói vừa sợ, hắn còn tưởng rằng mình sẽ chết tại đây.

Cũng may, trời không tuyệt đường người. Nghĩ tới đây, hai mắt của Triệu Văn tỏa sáng nhìn Bạch Tiểu Ngư, cảm thấy mình cực kỳ may mắn.

"Chắc cậu cũng ở gần đây, vậy có thể tự mình trở về..."

"Không thể!" Triệu Văn vội vàng cắt ngang lời cô, "Cô có thể thu lưu tôi được sao? Tôi sẽ làm việc, sẽ không chỉ biết ăn..."

"Vậy thì được." Bạch Tiểu Ngư có chút bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt kiên trinh bất khuất của hắn, sắc mặt lại tái nhợt, thoạt nhìn có chút đáng thương, đừng chỉ sợ bỏ hắn lại buổi tối sẽ bị dã thú tha đi.