Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 29: Quái Vật Rắn Sọc Đen (3)

Nếu có, đây sẽ là một địa điểm tốt để đánh quái kiếm bảo rương, Bạch Tiểu Ngư cảm thấy mình đã khắc phục được nhược điểm sợ rắn.

"Cầu phú quý trong nguy hiểm, vì một tương lai càng thêm tốt đẹp, rắn cũng không có gì đáng sợ. . ." Bạch Tiểu Ngư lẩm bẩm, ý đồ thôi miên chính mình.

Từ chân núi đá vòng qua, Bạch Tiểu Ngư nghỉ ngơi một chút, ăn một chút đồ, rồi lại tiếp tục thăm dò phía trước.

Thế nhưng vận khí không tốt lắm, cũng không gặp được bảo bối như quả hồng huyết nữa. Nhưng Bạch Tiểu Ngư lại phát hiện một khu vực rừng tre có diện tích không nhỏ, hơn nữa còn nhặt được hai quả trứng gà rừng ở bên ngoài rừng tre.

Cô hào hứng sử dụng Bách Khoa Toàn Thư để chế tạo một cái bẫy chuyên bắt gà rừng, đặt bên cạnh cái ổ của gà rừng. Ngày mai chắc chắn sẽ thu hoạch một con gà rừng.

Những cây tre trong rừng tre đều có màu tím, hơn nữa cây tre này còn lớn hơn so với những cây tre mà Bạch Tiểu Ngư từng biết, thô nhất đều có đùi to như vậy, đều cùng cây nhỏ không sai biệt lắm.

Bạch Tiểu Ngư lấy rựa sắt ra, định chặt thêm một ít tre đem về, dùng ống tre lớn này để đun sôi nước cũng không tệ, hơn nữa còn có thể dùng làm l*иg bắt cá, cô đã thèm mấy con cá ở suối khá lâu, đáng tiếc vẫn không thành công bắt được.

Chặt được một hồi, Bạch Tiểu Ngư có chút nghi hoặc. Hình như cô nghe thấy tiếng ai đó cầu cứu thì phải?

Ngừng tay lại, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lăng nghe động tĩnh, nhưng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua rừng tre, tiếng côn trùng tiếng chim hót, cũng không nghe thấy được bất kỳ thanh âm nào của con người.

Có lẽ mình đã nghe nhầm chăng?

Bạch Tiểu Ngư đang định tiếp tục chặt tre, tiếng kêu cứu của những người khác lại loáng thoáng truyền đến.

Thanh âm tương đối xa, Bạch Tiểu Ngư tay cầm rựa, nương theo thanh âm loáng thoáng để tìm tới.

Thẳng đến khi đi ra khỏi rừng tre, thanh âm kêu cứu mới càng rõ, những tiếng kêu cứu đứt quãng.

"Có ai không. . . Cứu mạng a. . ."

"Cứu tôi với. . . Sắp chết rồi. . ."

"Chúa ơi! Cứu mạng. . ."

"Con nhớ mẹ. . . Cứu với. . ."

Bạch Tiểu Ngư đứng trên sườn dốc, gạt bụi cây chắn tầm mắt sang một bên rồi nhìn xuống sườn đồi.

Dưới sườn núi có một người nằm ngữa, tiếng cầu cứu đứt quãng phát ra từ miệng hắn, thanh âm tương đối suy yếu, thoạt nhìn giống như không còn sức lực nữa.

"Này, cậu không sao chứ?"

Bạch Tiểu Ngư bẻ một cành cây rồi ném lên người hắn.

Triệu Văn nghe được có tiếng người, ánh mắt sáng ngời. Cám ơn Chúa, cuối cùng cũng có người, cuối cùng cũng được cứu rồi.

"Có. . . Có sao. . . cứu tôi với!"

"Cậu chờ một chút."

Sườn dốc này quá dốc, không thể trực tiếp đi xuống, Bạch Tiểu Ngư chỉ có thể lựa chọn đi đường để vòng xuống.

"Đừng đi! Cho tôi một cái bánh bao cũng được. . . Cứu. . ."

Triệu Văn quá đói bụng, hơn nữa mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa căn bản không nghe rõ đối phương nói cái gì.

"Ai, có ai không. . . Trò chơi quỷ yêu này. . . Cứu mạng. . . Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết. . . Cứu mạng. . ."

Triệu Văn nhổ cỏ nhét vào miệng rồi cắn nghiến. Ai da, sao hắn lại xui xẻo vậy chứ? Chỉ muốn ra ngoài chặt chút gỗ, kết quả mới chặt một nhát, sau đó liền chắt trúng đùi mình, cũng may lúc ấy kịp thu lực, bằng không cũng không đơn giản là chảy máu như vậy.

"Này, cậu không sao chứ? Còn đi được không?" Phải mất chút thời gian mới tìm được đường xuống, Bạch Tiểu Ngư nhìn người trước mắt buộc vải trên chân còn có máu mới không ngừng chảy ra, có chút không biết làm sao.

"Có. . . cứu. . ."

Triệu Văn cố gắng ngẩng đầu nhìn qua, hai mắt ứa nước, rốt cục cũng được cứu! Hắn sẽ không phải chết đâu, ơn trời!

Trong mắt hắn lúc này, Bạch Tiểu Ngư chính là thiên sứ lưng mọc hai cánh, trên đỉnh đầu có hào quang, là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Thật lâu sau, Bạch Tiểu Ngư mới biết được trong mắt hắn, hình tượng của mình thế mà lại. . . Cao lớn như vậy, cô không nói nên lời, sau đó đánh hắn một trận, cho hắn biết, cái gì gọi là thiên sứ.