Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 21: Đội Ngũ Năm Người (3)

"Tôi muốn tiến nhập doanh địa, mấy ngày nay không được tắm rửa. Nước của chúng ta cũng không còn nhiều, đồ ăn cũng thế."

Lý Văn Đào vẫn rất hứng thú đối với doanh địa này, hắn hoàn thành nhiệm vụ nên được khá nhiều điểm tích lũy.

"Dù sao thì ta sẽ nghe theo anh Tạ."

Lý Mã Tư tỏ rõ thái độ, tuy hai đêm nay đều chưa từng gặp qua dã thú, nhưng không có nghĩa là sau này đều sẽ may mắn như vậy, có một nơi để người chơi tụ tập sẽ an toàn hơn rất nhiều.

"Được rồi, chúng ta cũng đi."

Nhìn thấy ba người đều lựa chọn tiến nhập doanh địa, hai chị em nhà họ Long cũng không dám một mình ở nơi hoang dã buổi tối . Về phần vừa rồi Diệp Nguyệt nhắc tới quái vật, các cô đều không có để trong lòng.

"Nghĩ kỹ chưa? Mọi người có chắc chắn tất cả đều muốn tiến nhập không? Người đồng ý tiến nhập ấn một dấu tay ở trên bệ đá là được."

Diệp Nguyệt chỉ vào bệ đá cao hơn nửa người bên phải trước cửa.

Tạ Văn Kiều hoài nghi đặt tay lên bệ đá, hắn cực kỳ chắc chắn vừa nãy trước cửa lớn nơi này không có thứ gì cả, cái bệ đá này là đột nhiên xuất hiện.

[Đinh, chúc mừng người chơi gia nhập doanh địa Nhạc Sa, mỗi ngày doanh địa sẽ tự động trừ đi 3 điểm tích lũy, người chơi rời khỏi doanh địa quá mười ngày, khi trở lại doanh địa cần nhập lại thông tin thân phận, xin tuân thủ quy tắc của doanh địa.]

Sau khi nghe hệ thống thông báo, Tạ Văn Kiều thử đi vào từ cửa. Quả nhiên có thể trực tiếp tiến vào doanh địa, tổng điểm tích lũy bị trừ đi 3, hóa ra vừa tiến vào doanh địa liền sẽ bị trừ đi.

Năm người tiến vào doanh địa một cách suôn sẻ.

Quy mô của doanh địa không lớn, có hai gian nhà tranh, phía dưới một căn nhà tranh có một con ngựa cực kỳ cao lớn, phía trước một gian nhà tranh có một tổ chó, một con cùn màu đen đang nằm nghỉ ngơi.

"Nơi này không có đồ ăn đồ uống, mấy thứ này đều cần các ngươi tự mình chuẩn bị. Nhưng tôi có thể để cho các người tạm thời ở lại gian nhà tranh này hai ngày."

Diệp Nguyệt chỉ vào căn nhà tranh nhỏ hơn rồi nói với mấy người. Nhà tranh không lớn, nhưng đủ cho năm sáu ngủ.

"Tại sao chúng ta không thể ở trong căn nhà lớn kia?" Long Na bất mãn.

"Bởi vì đây là tận thế, muốn ở nhà lớn thì tự mình xây, không ai ngăn cản cô."

Diệp Nguyệt âm thầm trợn trắng mắt, mình cũng không phải cha mẹ cô ta, có chỗ ở đã tốt lắm rồi, thế đạo này, có thể sống sót đã là không tệ rồi, còn ngại đông chê tây.

"Được rồi, từ đó đi về phía đông hơn nửa giờ, nơi đó có nước, có thể lấy nước uống. Tôi đi trước, có việc gì thì nói sau."

Diệp Nguyệt khoát tay nói lời tạm biệt, buổi trưa cô trở về là vì thêm một ít cỏ cho ngựa, cũng không có nhiều thời gian để tốn sức với bọn họ.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, Tạ Văn Kiều đẩy cửa nhà tranh ra, dẫn đầu đi vào.

"Xuy, đừng nhìn, người ta đã đi xa rồi." Long Na phất phất tay trước mắt Lý Văn Đào.

"Ai nhìn chứ?" Lý Văn Đào vội vàng phủ nhận nhưng lại không biết, lỗ tai phiếm hồng đã bán đứng mình.

"Không nhìn, không nhìn. Vào đi!" Long Diễm vội vàng đẩy Long Na đi về phía trước.

"Mọi người đều nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi tốt rồi thì đi tìm nước, còn cần tìm đồ ăn nữa."

Tạ Văn Kiều trực tiếp ngồi trên cỏ dại, tỏ vẻ mình muốn nghỉ ngơi, hôm qua thức đêm, hôm nay lại đi đường dài như vậy, thật sự quá mệt mỏi, một trạch nam ngồi trong văn phòng không thể chịu nổi.

Mấy người còn lại cũng lần lượt tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi, bọn họ cũng đã rất mệt mỏi, lúc trước đều đang cố gắng chịu đựng tìm nơi trú ẩn.

———

Bạch Tiểu Ngư đang làm ruộng.

Trên đỉnh đầu nắng chói chang, cô đội mũ rơm, đầu chảy đầy mồ hôi, ra sức gieo trồng rau dại mà lúc trước đã đào được.

Nhiệm vụ hệ thống công bố hôm nay là trồng một mẫu đất nông nghiệp.

Trong thương thành không có hạt giống, trên tay Bạch Tiểu Ngư chỉ có 30 hạt giống lúa mì do hệ thống thưởng, cùng với một số hạt giống quả dại mình thu thập được, còn có một ít hạt giống hoa và cây cối.

Nhưng chuyện đáng buồn chính là sau khi cô gieo trồng tất cả hạt giống, nhưng cũng chỉ có hơn 10 mét vuông diện tích.

Bạch Tiểu Ngư chỉ có thể nghĩ cách khác, trồng một ít rau dại vào đất nông nghiệp, đây cũng có thể xem là lương thực.

Vậy nên cô đang phải đào hố rồi trồng tất cả rau dại mà mình vừa tìm được lúc sáng.

Bạch Tiểu Ngư lau mồ hôi trên trán, nhìn mầm rau ủ rũ dưới ánh mặt trời chói chang, khóc không ra nước mắt.

Cách này không được thì nghĩ cách khác, trong tay không có hạt giống, muốn trồng cũng không có cách nào để trồng, chỉ dựa vào những hạt giống thu thập được thì lại không đủ, như vậy phải đến ngày tháng năm nào mới có thể trồng xong đây!