Trò Chơi Sinh Tồn Tại Tận Thế Của Pháo Hôi Lãnh Chúa

Chương 20: Đội Ngũ Năm Người (2)

"Các người là ai? Có chuyện gì sao?"

Trong tay Diệp Nguyệt cầm một cái rìu đá, nhìn tổ đội năm người đang vây quanh doanh địa, trong đó có hai cô gái đang cãi nhau, một người đàn ông mặt mày trộm mắt chuột đang trèo lên hàng rào.

Cô không lo lắng về doanh địa lắm, người chơi khác sẽ không thể tự ý đột nhập mà không có sự cho phép của chủ doanh địa.

Ở kiếp trước, thẳng đến khi tận thế diễn ra được mấy năm mới xuất hiện tình huống thành công xâm nhập lãnh địa người khác mà không được phép. Hiện tại tận thế mới bắt đầu, còn chưa có người chơi nào có khả năng đột nhập.

"Xin chào, đây là nơi cư trú. Tại sao chúng ta lại không thể vào?"

Tạ Văn Kiều tạm thời là người dẫn đầu tiểu đội năm người, hắn tiến lên nói chuyện.

Diệp Nguyệt nhướng mày, không trả lời. Đi ngang qua năm người rồi mở cửa vào doanh địa.

Long Diễm thử đi theo phía sau cô tiến vào, kết quả vừa cách cửa lớn chừng một mét đã không cách nào tiến tới nữa, có một bức tường vô hình ngăn cản đường đi của cô.

"Tại sao ngươi lại có thể đi vào?" Long Diễm bất mãn vỗ vỗ bức tường trong suốt trước mắt.

Những người khác nhìn thấy tình huống của Long Diễm, cũng đều hướng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Diệp Nguyệt trong doanh địa.

Lý Mã Tư lắc đầu về phía Tạ Văn Kiều, tỏ vẻ hắn không cách nào vượt qua hàng rào.

"Trừ phi chủ doanh địa đồng ý, bằng không các ngươi không có cách nào tiến vào."

"Vậy cô nhanh chóng đồng ý đi!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Hai chị em ngồi trên bãi cỏ vội vàng đứng dậy, vô cùng tích cực.

"Các người hẳn đều có điểm tích lũy đúng không, điều kiện tiến vào doanh địa là mỗi người phải bỏ ra 3 điểm tích lũy mỗi ngày, buổi tối sẽ không phải cần lo lắng quái vật tập kích."

Diệp Nguyệt đã thiết lập điều kiện để tiếp cận doanh địa, về cơ bản là trình độ để mỗi người chơi đều có thể tiến vào, số lượng dân cư là điểm mấu chốt trong việc xây dựng lãnh địa tận thế giai đoạn đầu.

"3 điểm tích lũy! Ăn cướp hả!"

"Đúng vậy, dựa vào cái gì mà thu điểm tích lũy chứ?"

"Tôi không có nhiều điểm tích lũy như vậy. . ."

"Khụ khụ, chúng ta cần thương lượng lại một chút." Tạ Văn Kiều cảm thấy cực kỳ xấu hổ, áy náy cười cười với Diệp Nguyệt, lôi kéo mấy đồng đội heo sang bên cạnh nói chuyện.

Cho dù không hài lòng cũng không nên nói ra a, bằng không ai biết được phía sau còn có thể bị đâm lén hay không.

Hiển nhiên, Ta Văn Kiều lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.

"Được thôi."

Diệp Nguyệt hờ hững khoát khoát tay, dù sao đến cuối cùng, tất cả mọi người nhất định sẽ lựa chọn tiến vào doanh địa.

Cô hy vọng trong giai đoạn đầu có thể chiêu mộ thêm một ít nhân tài có ích cho doanh địa, chứ không phải loại người chơi mà ngay cả điểm tích lũy cũng không kiếm nổi, người chơi như vậy, cũng không sống được bao lâu.

"Mọi người nghĩ sao? Có muốn tiến nhập doanh địa không? Dù sao tôi thì muốn tiến nhập."

Ta Văn Kiều đưa ra đáp án của mình, hắn không muốn cứ phải lo lắng đề phòng vào ban đêm.

"Anh Tạ, nhưng điểm tích lũy của em không nhiều như vậy, phỏng chừng chỉ có thể ở lại vài ngày. Chúng ta không thể cướp trại này sao? Ai. . ."

Nhìn quần áo bẩn thỉu trên người mình, lại nhớ đến quần áo sạch sẽ gọn gàng trên người Diệp Nguyệt, Long Na liền cực kỳ ghen tị, hận không thể nằm sấp trên quần áo của đối phương.

Nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của ba người khác, Long Diễm kéo tay em gái mình, ngăn cô tiếp tục nói.

Cô em gái này, lúc nào cũng không biết để ý tình huống.

"Cô ấy không phải có ý này, chỉ là điểm tích lũy của chúng ta cũng không quá dư dả, lo lắng sau này sẽ bị trục xuất."

"Hiện tại lo lắng cũng vô dụng, không có điểm tích lũy, vậy thì chế tạo đồ bán cho thương thành để đổi điểm tích lũy."

Điểm tích lũy của ai cũng không phải gió lớn thổi tới, muốn tích lũy cũng phải tự mình kiếm, không ai lại cho không.