Giáo Bá

Chương 32: Hôn anh một cái!

May mắn thay vị trí họ chọn khuất người nên không ai để ý. Bàn tay len vào trong tóc dừng lại, Trình Thu Trì nhẹ nhàng rút tay về, "Lúc nào anh cũng giảng đề cho bọn họ như thế này à?"

"..." Chu Hoài ôm Trình Thu Trì eo, nhỏ giọng nói: "Anh quen rồi."

Trình Thu Trì hơi dỗi, "Hửm?"

Chu Hoài không trả lời, ngược lại càng ôm chặt hơn. Trình Thu Trì cũng không nhúc nhích, mặc cho anh ôm mình, mì gói trên bàn đã nguội, Chu Hoài mới buông ra.

Trình Thu Trì ăn xong, ném vào thùng rác và theo Chu Hoài trở về nhà.

Buổi tối, lớp trưởng add họ vào một nhóm, tổng cộng tám người, đi hai ngày. Mọi người tập trung ở cổng trường lúc mười giờ sáng ngày 3 tháng 10, sau đó gọi hai chiếc xe đến núi Cảnh Ngọc, lớp trưởng đặt khách sạn dưới chân núi, vừa ăn tiệc nướng ngoài trời vừa có thể xem nguyệt thực toàn phần.

Vào ngày khởi hành, Trình Thu Trì và Chu Hoài cùng nhau đến trường. Các bạn trong lớp không khỏi có chút kinh ngạc khi thấy hai người đi cùng nhau, nhưng chiếc xe mà họ gọi đã đến rất sớm, còn chưa kịp nghi ngờ thì lớp trưởng đã chia nhóm thành hai đợt.

Trước khi lên xe, Trình Thu Trì nhìn thấy hai nữ sinh trong lớp xô đẩy nhau để lên xe của họ. Cô gái bị đẩy đỏ mặt và rụt rè nhìn về phía họ, nói chính xác là cô ấy nhìn về phía Chu Hoài.

Lớp trưởng không biết ý tứ của bọn họ, vội vàng kéo bọn họ lên xe, sau đó một mình ngồi ở ghế phụ phía trước.

Tới nơi, họ vào khách sạn nhận phòng trước, đặt bốn phòng đôi, tình cờ ở được hai gái và sáu trai. Dưới ánh mắt nghi ngờ và hơi mơ hồ buồn ngủ của lớp trưởng, Chu Hoài lấy thẻ phòng từ anh ta và cùng Trình Thu Trì bước vào phòng.

Toàn thân Trình Thu Trì khó chịu vì ngồi trên xe quá lâu, cậu vứt giày rồi nhảy lên giường nằm dài ở trển.

Chu Hoài sạc điện thoại, ngồi ở méo giường bên cạnh Trình Thu Trì "Chúng ta ngủ hai giường hỏ?"

"?" Trình Thu Trì khó hiểu, "Chứ còn gì nữa?"

"Ở nhà em toàn ngủ chung với anh mà.”Chu Hoài ngữ khí ủy khuất, có chút thất vọng.

Trình Thu Trì xoay người, kiên nhẫn nói: "Giường đơn hẹp như vậy, nếu bọn họ đột nhiên qua phòng chúng ta, nhìn thấy chúng ta ngủ cùng nhau thì phải giải thích như thế nào đây?"

Cậu vừa dứt lời, Chu Hoài đã đè lên người cậu, Trình Thu Trì được anh ôm vào lòng, một mùi thơm nhẹ xộc vào mũi. Tay chân ấm áp khít chặt vào nhau.

Trình Thu Trì nhìn thấy chàng trai liếʍ môi, khuôn mặt đẹp như vậy, nó gần đến mức khiến trái tim cậu ngứa ngáy. Chân vòng qua kẹp lấy eo Chu Hoài vòng, hai tay vòng qua ôm cổ Chu Hoài:

"Hôn anh một cái."

Chu Hoài nhướng mày, cúi người lại gần, người phía dưới ngẩng đầu lập tức hôn lên môi anh, nhưng vừa va vào nhau hai giây liền có tiếng gõ cửa.

Trình Thu Trì run lên, vội vàng đẩy anh ra nhưng Chu Hoài không chịu buông tay, nắm cằm Trình Thu Trì hôn cậu, tách môi cậu dây dưa một lát, mặc kệ lớp trưởng bên ngoài đang gọi bọn họ. Trình Thu Trì cảm thấy lưỡi mình đau, cố gắng phát ra âm thanh.

“…Lớp trưởng… ừm!” Cậu chưa nói hết câu, gáy đã bị kéo tới hôn sâu hơn.

Tsk tsk tiếng hôn rất lớn, Trình Thu Trì xấu hổ hoảng sợ, cậu hoàn toàn bị nhốt trong vòng tay của Chu Hoài.

Cuối cùng, đợi đến khi anh hôn cậu đủ mới chịu buông ra, sau đó đứng dậy lấy mu bàn tay lau miệng đi ra mở cửa.

"Hai người làm gì mà lâu vậy? Tui gõ cửa lâu vậy mà không ai ra mở cửa." Lớp trưởng nói lời này nhưng ngữ khí không có bất kỳ trách cứ.

Chu Hoài xin lỗi cười cười: "Tui đeo tai nghe, không nghe thấy."

“Trình Thu Trì đâu?” Lớp trưởng hỏi, đồng thời đưa cho anh hai phiếu ăn sáng.

Chu Hoài nhận lấy, đáp: "Đang đi vệ sinh."

Đội trưởng nói: "Ừm oke, buổi chiều chúng ta leo núi sau ha?"

"Được."

Khi Chu Hoài đóng cửa quay lại, Trình Thu Trì vẫn còn nằm đó, cậu còn chưa hoàn hồn sau nụ hôn mãnh liệt vừa rồi.