Trước kì thi tháng một tuần, năng lượng của Trình Thu Trì bị chia thành hai phần, một cho văn học và một cho toán học. Buổi tối khi về đến nhà, Chu Hoài đang nấu bữa khuya trong bếp, còn cậu ấy nằm dài trên bàn để làm đề. Kỳ thật thời gian cũng không tính là muộn, mới mười một giờ, thời gian này lúc trước thì cậu đang nằm dài chơi điện thoại, chơi mải miết không biết mệt, nhưng khi làm đề thì buồn ngủ lên buồn ngủ xuống.
Chu Hoài xoa đầu cậu, bóc một viên kẹo nhét vào miệng cậu.
Một mùi bạc hà nồng đậm đập trí não, Trình Thu Trì đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo lại, "Ưm, kẹo này nè! Anh mua khi nào vậy? !"
Trình Thu Trì không thích ăn kẹo này lắm, nó khiến cổ họng cậu the cay, nóng ran. Cậu ngậm trong miệng, không nhổ ra nhưng cũng không muốn tiếp tục ăn.
Chu Hoài nói: "Anh mới mua tối nay, em không thích hả?"
“Không thích!” Trình Khâu Trì quay đầu tìm thùng rác, đột nhiên gáy cậu bị nắm lấy, Chu Hoài hôn cậu, cạy hàm răng của cậu, dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cậu, đẩy kẹo bạc hà ra ngậm trong miệng Chu Hoài, môi dưới bị anh liếʍ mυ'ŧ, hôn mấy chục cái.
Mấy phút sau, Chu Hoài đưa bút cho Trình Thu Trì, "Tỉnh chưa vợ yêu?"
Khóe miệng Trình Thu Trì đau nhức, đầu lưỡi tê dại, cúi đầu "Hừ" một tiếng, mới có chút xíu đó thôi mà, cậu đâu dễ bị dụ dỗ như vậy.
Sau mười mấy ngày làm đề học đề như vậy, Trình Thu Trì cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái khi rời khỏi phòng thi sau kỳ thi cuối cùng. Sau kỳ thi tháng là đến ngày Quốc khánh và tất nhiên sẽ có rất nhiều bài tập về nhà, Trình Thu Trì ngồi thu dọn các bài kiểm tra được phát lại của mình, còn Chu Hoài được mọi người bao quanh để đối chiếu đáp án vì cái “thành tích tốt” của anh.
Lớp trưởng đi đến bên cạnh Trình Thu Trì, hai tay ôm lấy bả vai cậu: "Quốc khánh này cậu có làm gì không?"
Trình Thu Trì lắc đầu: "Chưa biết nữa."
“Có muốn chơi không?” Lớp trưởng siết nhẹ cổ cậu nói, “Mùng 3 sẽ có nguyệt thực toàn phần, chúng ta đi leo núi đi.”
Nghe lớp trưởng nói như vậy, Trình Thu Trì nhớ tới tin tức mà cậu đã xem hai ngày trước, nói rằng sẽ có nguyệt thực toàn phần vào đêm ngày 3 tháng 10, trăm năm mới có một lần.
“Có bao nhiêu người đi vậy?” Trình Thu Trì hỏi.
Lớp trưởng xòe tay đếm đếm mấy giây rồi bảo, “Tầm bảy tám người, có nhiều người có việc nên không đi chung được.”
Trình Thu Trì suy nghĩ một chút, "Để tui xem xem, có gì sẽ nói với cậu"
"Ô kê."
Nói xong, lớp trưởng đi tới mời các bạn học khác. Trình Thu Trì gấp các bài kiểm tra và đặt chúng vào cặp sách của mình, thấy Chu Hoài có lẽ còn lâu nữa mới giảng xong, cậu ấy tự mình mang cặp sách đi ra ngoài.
Khi Chu Hoài đến cửa hàng tiện lợi, Trình Thu Trì ngồi trong góc chơi game và ăn mỳ.
"Sao anh xong nhanh vậy?" Trình Thu Trì tranh thủ thời gian nhìn chung quanh một lượt, sau đó thu hồi tầm mắt, thao tác nhân vật trò chơi trên màn hình.
Chu Hoài nói: "Anh thấy em đi rồi nên anh cũng thu dọn luôn."
"Lớp trưởng có nói gì với anh không?" Trình Thu Trì thoát khỏi trò chơi và tắt điện thoại.
"?"
"Nói về việc đi xem nguyệt thực toàn phần, cậu ấy không hỏi anh à."
Nói đến đây Chu Hoài mới nhớ lúc trước khi ra khỏi phòng học quả thật lớp trưởng có tới hỏi anh, "Có hỏi."
Trình Thu Trì lấy cái nĩa đangg kẹp nắp mì ăn liền ra, "Vậy chúng ta cùng đi ha?"
Chu Hoài: "Em muốn đi hửm?"
"Đi đi, dù sao hôm đấy em cũng không bận gì."
"Ừm, nghe em."
Trình Thu Trì vừa khuấy mì ăn liền vừa lật điện thoại trả lời lớp trưởng, cậu vừa mở khung chat lên, bả vai cậu bị một cái đầu xù dựa vào.
Chu Hoài vùi mặt vào cổ Trình Thu Trì, hơi thở gấp gáp khiến Trình Thu Trì ngứa ngáy, vội vàng đẩy đầu Chu Hoài ra, nhìn xung quanh, "Có người đó!"
“Anh biết.” Chu Hoài thanh âm nghẹn ngào, “Anh dựa một tý, anh hơi mệt.”