Hôm đó lúc tan học, Trình Thu Trì đang trên đường về nhà thì bị Chu Hoài bắt cóc, hắn dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt miệng cậu lại, khiến thân thể cậu trở nên vô lực, không thể kháng cự được.
Thân thể cậu trở nên mềm nhũn được thiếu niên mang đi.
Trình Thu Trì rơi vào hôn mê, trong đầu điên cuồng nhớ lại bản thân cùng người kia có chuyện gì xảy ra không, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng không nhớ được gì cả. Cho đến khi Chu Hoài bế cậu lên, đặt cậu lên giường, mặt chôn vào hõm cổ của cậu.
Chu Hoài tận hưởng mùi hương thân thể của cậu ở hõm cổ, dáng vẻ của hắn đầy si mê cũng cuồng loạn.
Trình Thu Trì không nhớ bản thân đã gặp người này bao nhiêu lần, nhưng dáng vẻ của hắn rất lịch thiệp, ánh mắt ôn nhu, không giống như thiếu niên thô bạo trước mặt. Người này dính chặt lên người cậu, khiến cậu hoảng sợ tột độ, Trình Thu Trì không cách nào ngăn được nỗi sợ trong lòng, nhưng ngay cả một đầu ngón tay cậu cũng không nhúc nhích được, chứ đừng gì đến việc chạy trốn.
Cánh tay của Chu Hoài ôm chặt lấy eo Trình Thu Trì, hô hấp nóng rực, hắn lè lưỡi liếʍ lên rái tai của cậu. Trình Thu Trì cảm thấy rất nhột, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Tiếng nước chảy không ngừng vang lên bên tai Trình Thu Trì, chóp mũi của thiếu niên cọ cọ lên lỗ tai của cậu, bên tai còn vang lên thanh âm khàn khàn của Chu Hòai: "Vợ, cuối cùng anh cũng có thể mang em về nhà rồi."
Trình Thu Trì: "?"
Cậu có chút bối rối, nhưng sự hoảng sợ thì đã bị đẩy lêи đỉиɦ điểm.
Chu Hoài cũng không phí lời giải thích với cậu, hành động tiếp theo của hắn đã giải thích cho cậu hiểu. Thiếu niên cởϊ qυầи áo của Trình Thu Trì. Tim cậu lập tức muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cậu dùng chút sức lực nhỏ bé kẹp chặt chân lại, muốn cản trở hành động của hắn, nhưng chỉ là phí sức mà tôi.
Tiếng quần áo rơi xuống nền đất vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tay của Chu Hoài nóng rực, hành động cởϊ qυầи áo cho Trình Thu Trì càng trở nên mờ ám hơn. Hắn dùng tay vuốt ve eo Trình Thu Trì, ngón tay chạm đến xương quai xanh của cậu. Đến lúc cởϊ qυầи lót của cậu xuống, Chu Hoài đột nhiên dừng lại, hắn quỳ bên dưới cậu, hai tay nắm lấy bắp đùi của cậu, tách hai chân cậu ra.
"Vợ." Giọng Chu Hoài bỗng nhiên lạnh xuống, hắn thờ ơ nâng tầm mắt lên, khuôn mặt hắn rất điển trai. Hắn nhìn Trình Thu Trì, thấy ánh mắt hoảng sợ của cậu, thân thể hắn đột nhiên trở nên hưng phấn.
Tay Chu Hoài chạm vào hạ thân của Trình Thu Trì, ngón tay ấn vào khe hở mềm mại kia: "Xem anh phát hiện gì này." Hắn nở nụ cười, dưới mí mắt có một nốt ruồi son.
Thân thể Trình Thu Trì theo bản năng liền run lên, nhưng cậu không dám mở miệng kêu lên, ánh mắt chỉ chằm chằm xuống bên dưới, ý thức cực kỳ tỉnh táo.
Cậu không nhìn thấy mặt của Chu Hoài, bởi vì hắn đang khom người xuống, lấy gói lót dưới em của Trình Thu Trì, tay ôm lấy hạ thể của cậu mà xé qυầи ɭóŧ ra, lộ ra khe hở màu hồng hồng giữa hai chân cậu, hắn lẳng lặng ngắm nhìn ra nó, bên dưới có thể khe hở, miệng huyệt thì đóng chặt lại, âm môi thì căng tròn.
Ánh mắt Chu Hoài tràn ngập trong du͙© vọиɠ, hắn liếʍ môi một cái, nói: "Hoa huyệt của vợ thật đáng yêu, muốn chồng liếʍ nó không?"
Trình Thu Trì không dám chớp mắt một cái, sau đó hạ thể truyền đến một sự ấm áp, cậu có thể cảm nhận rõ ràng là có một đầu lưỡi đang chậm rãi liếʍ lên tiểu huyệt của cậu. Ánh mắt si cuồng của Chu Hoài bất chợt sáng lên, hắn dứt khoát giữ lấy chân của Trình Thu Trì, vùi đầu vào nơi tư mật của cậu, dùng đầu lưỡi liếʍ lên cái lỗ nhỏ kiêu, đùa bỡn khe hở mềm mại.
Đầu lưỡi hắn lướt qua âʍ ѵậŧ của cậu, ngón tay hắn tách âm môi của cậu ra, sau đó, đầu lưỡi dùng sức liếʍ lên miệng huyệt.