Giáo Bá

Chương 2 Nhớ tối qua đã nói gì chưa? (H)

Vành tai cậu bị đôi môi nóng ướt của đối phương ngậm lấy, côn th!t nóng bỏng của hắn như muốn đâm xuyên qua da thịt cậu.

Trình Thu Trì cảm thấy bản thân như chiếc lá bị một cơn gió mạnh thổi bay, cả người chìm trong biển dục đáng sợ, cậu mang theo nước mắt nhìn lên, gục đầu lên vai đối phương: "Ưm, mạnh quá....... Chúc Hoài, cậu, cậu nhẹ lại một chút. A, tôi chịu không nổi."

Hạng nhất lớp tự nhiên mà cậu và lớp trưởng thảo luận trong giờ nghỉ trưa đang ôm cậu, ch!ch cúc huyệt cậu, cơ thể cao gầy của thiếu niên lúc làʍ t̠ìиɦ lại mãnh liệt như muốn gϊếŧ chết cậu.

Độ ấm quanh thân dần tăng lên, du͙© vọиɠ nóng bỏng chảy trong không khí, không khí xung quanh như dần đặc lại.

Tiếng nước, tiếng cơ thể va chạm, tiếng rêи ɾỉ khàn khàn của thiếu niên cùng với tiếng thở dốc dần lấp đầy căn phòng trống.

Rèm cửa cũ nát đã được kéo lại, ánh mặt trời yếu ớt chiếu vào phòng. Chúc Hoài hơi cúi thấp đầu, mái tóc được cắt gọn gàng hơi rối loạn, đuôi mắt mang theo tìиɧ ɖu͙© và du͙© vọиɠ độc chiếm bên trong nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng. Tay hắn nâng đùi Trình Thu Trì lên, da thịt xung quanh bị va chạm đến hồng lên.

Hắn quay đầu ngậm môi dưới no đủ của cậu, khẽ mυ'ŧ: "Đêm qua nói thế nào?" Hắn hỏi, giọng nói mê người như loại rượu được chưng cất lâu năm, khàn khàn trầm thấp mang theo hơi nước.

Hai chân Trình Thu Trì liên tục run rẩy, chân co lại, mu bàn chân duỗi thẳng ra, bên trên là những mạch máu đang nổi.

Cậu há miệng, nhu thuận vươn đầu lưỡi liếʍ môi Chúc Hoài, kɧoáı ©ảʍ dưới thân như vũ bão, gió mạnh mà dày đặc, cậu nghe không còn rõ nữa, làm sao còn có sức nhớ lại chuyện đêm qua đã nói.

Đôi mắt mang theo hơi nước nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, một chân đã đặt xuống đặt chân còn lại bị kéo lên tường.

Cúc huyệt đang chứa côn th!t càng thêm căng ra, côn th!t bên trong lại trướng lớn hơn một vòng.

"A, không cần!" Mắt Trình Thu Trì càng đỏ.

Cậu vốn đã mẫn cảm, đoạn thời gian này bị Chúc Hoài ch!ch đến không dám chạm.

Chúc Hoài ôm cậu từ phía sau, hai tay mò vào trong đồng phục, miệng mυ'ŧ ngực cậu, hắn không ngừng di chuyển thắt lưng, tốc độ cắm rút ngày càng nhanh,

"Đêm qua cậu đã nói sẽ ngoan ngoãn để tôi làm."

Chu Hoài cụp mắt nhìn dáng vẻ mất tập trung của cậu, bổ sung nói: "Lúc cao trào cậu đã hứa rồi."

Trình Thu Trì nhớ lại, hình như đêm qua có nói.

Đêm qua Chúc Hoài vừa về đã bảo cậu khẩu giao cho hắn, cậu thương lượng với hắn sau khi khẩu giao xong sẽ không làm nữa nhưng Chúc Hoài lại không an phận, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, sau đó cả hai cùng làm.

Hắn ch!ch Trình Thu Trì đến cao trào lại chặn lỗ tiểu cậu lại, không cho cậu bắn. Khi đó, Trình Thu Trì mơ màng nghe thấy Chúc Hoài nói: Tiết thể dục ngày mai để tôi làm cậu. Cậu lúc đó đã bị làm đến mơ màng, đạt cao trào muốn bắn nhưng lại không được, Chúc Hoài nói gì cậu cũng nghe rõ, chỉ biết luôn miệng đồng ý.

Chúc Hoài đỡ người cậu lên, nhéo nhéo nhũ hoa sưng đỏ, nói: "Nhớ rồi chứ?"

Trình Thu Trì không dám đáp, cậu sợ nói gì không đúng lại chọc hắn tức giận.

Trước kia bọn họ không phải như vậy, Trình Thu Trì cũng giống như lớp trưởng, nghe những lời đồn về Chúc Hoài, nghe nói Chúc Hoài là giáo bá nổi tiếng trong trường, rất nhiều người rất thích hắn, người cũng tốt.

Mà cậu lại là một người bình thường, không có gì nổi bật, thành tích bình thường, nhân duyên cũng bình thường nhưng có một ngày, cậu lại bị Chúc Hoài cưỡиɠ ɠiαи, nói đúng hơn là mê gian.