Thiếu Gia Ác Độc Tổng Bị Nhóm Em Trai Mơ Ước

Chương 2

Phó Xương Hằng hoàn toàn sụp đổ, vung gối bừa bãi muốn đẩy lùi bọn họ, nhưng rõ ràng là đang lấy trứng chọi vào đá, không đến một phút đã bị áp chế, nằm sấp trên giường, hai tay bị Phó Thừa Bắc bẻ ngược lại, cánh mông bị tách ra và âm thanh của thước đến gần.

“Bạch!” Cái mông đã sưng tấy lên một vòng giờ lại bị đánh thì co rút mạnh mẽ.

“Hai tên khốn kiếp, hừ! Đau quá, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, a!” Phó Xương Hằng mỗi lần bị đánh đều đau đến mức run rẩy: “Ưm ưm ưʍ... Tại sao lại đánh tôi a! Tài sản trong nhà, a a! !Tôi cũng có phần mà.”

Phó Thừa Nam nhìn xuống người đàn ông với nước mắt và nước mũi đang chảy ròng ròng: “Phó Xương Hằng, em không quan tâm anh tiêu bao nhiêu tiền, nhưng em đã cảnh báo anh rằng anh không được phép chạm vào ba thứ tiên quyết là “Khiêu da^ʍ, cờ bạc và ma túy?” Bây giờ anh đã đυ.ng vào nó, vậy thì anh phải gánh chịu hậu quả của việc đã bỏ qua lời cảnh cáo của em.”

Sau đó, bất kể là Phó Xương Hằng dọa méc cha mình hay là gục ngã và cầu xin sự tha thứ, thì thước vẫn như cũ cứ theo thứ tự mà đánh xuống và sức mạnh giữ lấy thước cũng vẫn chẳng chút suy giảm.

Mãi cho đến khi mấy đòn cuối cùng đánh xong, Phó Xương Hằng mới được thả ra, anh hít một hơi, sờ sờ cánh mông đau nhức, ngón tay đυ.ng phải cái mông sưng nóng, tức giận đến phát khóc.

“Hu hu… Đau chết mất, sao mấy người không đánh chết tôi luôn đi, tha làm gì để cho tôi đau đớn như muốn chết đi sống lại như vầy chứ."

Phó Thừa Bắc nhìn lâu như vậy, cũng mang theo vẻ mặt đau lòng, ôm Phó Xương Hằng vào trong ngực an ủi: “Anh, ngoan, lần sau đừng chọc Thừa Nam tức giận nữa.” Hắn giơ tay, từ trong ngăn kéo lấy ra một ống thuốc mỡ chống viêm: “Để em giúp anh bôi thuốc nha.” Đôi môi cũng nhẹ nhàng hôn lên mí mắt sưng đỏ của Phó Xương Hằng.

Thuốc mỡ lạnh lẽo được ngón tay nhẹ nhàng bôi lên chung quanh miệng cúc, cảm giác sưng, nóng và đau đớn quả nhiên đã tiêu tan đi rất nhiều, vì để cho thuốc mỡ được thẩm thấu nhanh hơn, nên các ngón tay vẫn tiếp tục xoa bóp cho đến khi thuốc mỡ khô lại thì mới rút tay.

Phó Xương Hằng khóc một hồi mệt mỏi nên nằm sấp trên vai Phó Thừa Bắc, nhắm mắt lại, hưởng thụ dịch vụ tỉ mỉ dưới thân.

Lúc này Phó Thừa Nam đã ra ngoài nấu cơm xong quay lại, nhìn thấy Phó Xương Hằng được an ủi tốt, thì đi tới vuốt ve tấm lưng trần của cậu: “Đi ăn cơm đi.”

Phó Xương Hằng co rúm bả vai một chút, hiển nhiên là vì dư uy vừa mới bị Phó Thừa Nam đánh vẫn còn, nhưng anh cũng được hai người họ yêu chiều, nên giọng nói cũng mang theo tiếng khóc khàn lười biếng: “Anh thấy khó chịu, nên ôm anh qua đó đi.”

Ba người bọn họ không ở nhà chính, mà ở một khu phức hợp cao cấp ở trung tâm thành phố, một căn biệt thự lớn song lập, bởi vì Phó Thừa Nam không thích trong nhà có người xa lạ, bởi vậy nơi này ngoại trừ bọn họ cũng không có người khác, dì dọn dẹp cũng đến vào một thời điểm cố định mỗi ngày.

Cơm chiều bình thường đều là Phó Thừa Nam hoặc Phó Thừa Bắc tự mình chuẩn bị, về phần Phó Xương Hằng, anh có thể cam đoan mình ít gây họa chính là đã giúp người khác rồi.

Bởi vì mông bị đau, nên Phó Xương Hằng không ngồi được ghế, chỉ có thể lơ lửng mông ngồi trên đùi Phó Thừa Bắc, muốn ăn cái gì cũng đều là Phó Thừa Bắc gắp cho cậu.

Về phần tại sao anh không chọn Phó Thừa Nam, là bởi vì hắn quá nghiêm khắc, luôn thích ép Phó Xương Hằng ăn những món mà cậu không thích, nếu lựa chọn ngồi trong lòng hắn không chỉ mông bị đau mà còn đau cả miệng.

Trong bữa ăn, điện thoại di động của Phó Thừa Nam vang lên, sau khi kết nối, thì chủ yếu là hắn sẽ chỉ nghe bên kia nói, thỉnh thoảng “Ừm” một tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, Phó Thừa Bắc hỏi hắn: “Giải quyết xong rồi sao?”

“Ừm.”

Những gì họ nói đã được giải quyết, đó là một vài người dụ Phó Xương Hằng đánh bạc hôm nay đã bị đánh gãy chân và bị ném vào nhà tù, khi những người đó vào bên trong nhà từ thì họ cũng đã được chào hỏi, dự là sẽ được chiêu đãi rất chu đáo.

Phó Xương Hằng tuy phạm tội nhưng lại càng sợ bị đánh, lần trước bởi vì chuyện đánh bạc mà bị bọn họ dạy cho một bài học, cho nên lần này khả năng dám phạm tội không cao, Phó Xương Hằng vừa khóc vừa nói mình bị lừa cũng đúng. Sau này đánh bạc hay không là quyền của anh, cho nên hôm nay đánh cũng không oan cho lắm.

Cả thành phố biển ai mà không biết rằng đại thiếu gia nhà họ Phó có tính cách hào hoa phong nhã, ăn chơi đàng điếm cờ bạc rượu chè không thiếu môn nào, hơn nữa đầu óc lại còn đơn giản, chỉ cần dỗ ngọt hai câu là đã dễ dàng kích động bản năng háo thắng trong cậu.

Nhưng hai người anh em sinh đôi của Phó Xương Hằng thì hoàn toàn trái ngược, họ không chỉ tàn nhẫn mà còn cực kỳ thông minh, họ là người giỏi nhất trong thế hệ và cũng là người cưng chiều anh trai nhất, chọc bọn họ thì không sao, nhưng nếu ai chọc giận Phó Xương Hằng, thì người đó đừng hòng mà sống tốt.