“Ưm ưʍ...a! Sáu, hức a! Bảy…”
“Sai rồi, làm lại.”
Phó Thừa Bắc vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng đập thước và tiếng Phó Xương Hằng vừa khóc lóc vừa đọc số.
“A! Một, anh đã sai, a! Hai, anh sai thật rồi.”
Phó Xương Hằng quỳ gối nằm sấp trên giường, trên mặt khóc loạn, hai tay tách mông ra, lộ ra lỗ cúc sưng đỏ do bị đánh ở giữa, mỗi lần thước đánh xuống, anh đều phải đếm số và nói “Anh sai rồi” Nếu quên nói hoặc là sai thứ tự, thì sẽ phải làm lại từ đầu.
Trước khi Phó Thừa Bắc trở về, thì hình phạt của của Phó Xương Hằng đã lặp đi lặp lại được bốn lần rồi, cứ đánh cho anh không ngừng tức lên mà chửi, mẹ nó, nhưng càng đánh mắng nặng, thì đến cuối Phó Xương Hằng cũng chỉ có thể nhượng bộ tiếp tục đếm số.
Tay của Phó Thừa Nam cũng không dừng lại, điều khiển cây thước chuẩn xác đánh vào mông anh, hắn chỉ quay đầu liếc nhìn Phó Thừa Bắc một cái: “Đã về rồi.”
Phó Thừa Bắc không khỏi kinh ngạc nhìn Phó Xương Hằng vừa khóc vừa đếm số, hình như anh đã sớm thích cảnh này rồi: “Ừm, hôm nay anh trai đánh bạc thua bao nhiêu?”
Phó Thừa Nam: “4 triệu.”
“Hư hu...Anh sai thật rồi, hừ! Lần sau anh, a! Anh sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, tha lỗi cho anh đi mà…” Hai mắt Phó Xương Hằng bởi vì khóc mà sưng lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nhìn thấy Phó Thừa Bắc trở về, anh nhanh chóng bò tới và chộp lấy chiếc áo vest vẫn chưa cởi ra của hắn, co rúm người lại né tránh cây thước của Phó Thừa Nam.
“Chậc chậc, anh trai khóc đáng thương như vậy, còn lại bao nhiêu cái đánh nữa?” Phó Thừa Bắc thương hại sờ sờ đôi mắt sưng húp của Phó Xương Hằng.
Anh nức nở vội vàng trả lời: “Hừ, còn có 14 cái nữa, nhưng là khất lại, hôm nay cứ lặp đi lặp lại hoài, anh đã bị đánh mấy chục lần rồi, lỗ cúc cũng sưng lên rồi, ức, anh thực sự biết mình sai rồi mà.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Thừa Bắc có chút buồn rầu, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Làm sao bây giờ, anh trai, hình phạt là do Thừa Nam quyết định, anh cũng biết lời anh ấy nói dù thế nào cũng phải làm, em cũng không khuyên được anh ấy.”
Phó Thừa Nam nghe vậy, thì lạnh lùng nhìn Phó Thừa Bắc đang giả vờ, cũng không phản bác, chỉ đứng ở đó ung dung chờ đợi, như thể dám chắc rằng Phó Xương Hằng sẽ quay lại và hoàn thành hết phần còn lại của hình phạt.
Trái tim Phó Xương Hằng đập lỡ một nhịp, anh chớp chớp đôi mắt mờ mịt vì nước mắt, nhìn thấy ý cười trong mắt Phó Thừa Bắc, làm gì có một chút áy náy nào chứ, lúc này anh mới thanh tỉnh một chút, vừa rồi đầu óc anh đúng là bị úng nước nên mới xuống nước anh xin Phó Thừa Bắc nham hiểm này.
Anh lập tức buông bàn tay đang nắm lấy góc quần áo của Phó Thừa Bắc ra, hai tay hai chân bò sang bên kia giường, cảnh giác nhìn hai người giống hệt nhau trước mặt.
Phó Thừa Nam mặt không đổi sắc đứng đó, nhìn không ra cảm xúc gì, mà khóe miệng Phó Thừa Bắc thì lại lộ ra một nụ cười, ôn nhu nhìn người trốn trong góc, nói một câu anh khiến cả người Phó Xương Hằng run lên: “Anh, anh vẫn nên ngoan ngoãn trở về chịu hết trừng phạt còn lại đi, bằng không lát nữa Thừa Nam sẽ tức giận đó.”
“Tôi không, có hai đứa em biếи ŧɦái như các người, tôi là anh trai ruột của cậu đó, ai lại có thể làm thế với anh ruột của mình chứ! Hơn nữa sau này tôi thề sẽ không đánh bạc nữa, hai người tại sao còn muốn đánh tôi, mắt và mông của tôi đều đau muốn chết.”
Phó Xương Hằng ôm một cái gối đầu chắn trước người, vừa uất giận vừa tủi thân nói, môi cũng tức giận mà bĩu ra.
Phó Thừa Nam, người vẫn im lặng nãy giờ, nói: “Có lần nào anh đánh bạc thua mà không thề đâu? Em sẽ đếm đến ba. Nếu anh không đến tạo dáng, thì con số sẽ tăng lên 30.”
“Một.”
Phó Xương Hằng hoảng sợ nắm chặt cái gối trước mặt, trong lòng không ngừng giãy giụa, nhưng trên mặt vẫn kiên quyết như cũ.
“Hai.”
Phòng tuyến tâm lý dần dần sụp đổ, anh biết Phó Thừa Nam tuyệt đối nói được làm được: “Anh, anh biết mình sai rồi, anh bị bọn họ lừa, bọn họ liên kết lừa tiền của anh…” anh lo lắng bắt đầu nói không mạch lạc cố gắng giải thích và thừa nhận sai lầm.
“Ba.”
Lời vừa dứt, hai người đứng thẳng đi về phía Phó Xương Hằng, thân hình cao lớn của họ rất có cảm giác áp bách.