Giác Quan Thứ Sáu

Chương 1.3

Cô lấy ra một con nhện từ trong cái túi, thứ này là cô thuận tay mua được ở quán ven đường.

Thứ này còn chưa dùng qua, cô quyết định thử nghiệm một chút.

Mễ Tiểu Đóa đặt nó lên mu bàn tay rồi nhẹ nhàng ấn một cái, nó lập tức xòe đôi chân lông tơ rồi bò về phía trước, một lúc sau mới dừng lại.

Nếu không nhìn kỹ, quả thực không có gì khác con nhện thật.

Cô vừa lòng gật đầu.

Này còn sợ không dọa Mễ Lai sợ tới mức tè ra quần?

“Hắc hắc hắc…”

Cô vén váy lên, tay chân nhẹ nhàng bước lên cái thang.

Đầu tia là ngửi được mùi hương thanh lãnh giống như hương tùng, mát lạnh dễ ngửi.

Trong lòng Mễ Tiểu Đóa dâng lên tia quái dị, em trai cô thật sự tiến bộ tới mức dọn dẹp tốt thế này?

Cô đặt con nhện xuống dưới gối, lại vỗ vỗ vài cái, bảo đảm khooi phụ nguyên trạng mới xuống dưới.

Cô ngân nga một bài hát, trong lòng tràn đầy sung sướиɠ, nhướng mày kéo ghế ra ngồi rồi mở khóa điện thoại, mở lịch sử trò chuyện cùng Mễ Lai.

Tin nhắn mới nhất Mễ Lai nói cậu vẫn còn đang trong tiết, còn gửi cô vị trí, bảo cô tới ký túc xá chờ.

Cô trăm cay nghìn đắng tìm đến, vậy mà phòng cậu lại khóa?! Nếu không phải được dì quản lý ký túc xá thu lưu, cô đã nướng đen dưới ánh nắng mặt trời rồi.

Cô đáp lại một câu.

[ Chị tới phòng ngủ rồi, khi nào em mới trở lại? ]

Mễ Tiểu Đóa dựa vào ghế kiểm tra điện thoại một lúc, nhưng mãi vẫn không chờ được tin nhắn đáp lại.

Nhìn đồng hồ, nửa giờ đã trôi qua.

Cô lại vào giao diện trò chuyện, phát hiện vẫn không có động tĩnh gì.

[ Đâu rồi? ]

Cô quyết định gọi qua, nhưng tới khi cuộc gọi tự động ngắt vẫn không có người nghe.

Trên trán nổi gân xanh, Mễ Tiểu Đóa hít sâu một hơi, muốn nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại, vấn đề không lớn.

Ừm.

Nhưng điện thoại đã sắp hết pin.

Chán nản một lúc, cô quay đầu nhìn vào bàn làm việc.

Một dãy sách ngăn nắp chỉnh tề được sắp xếp theo tên.

Chẳng mấy chốc, cô thấy một cuốn sách được đặt tùy ý ở một góc.

Dựa vào bìa sách, Mễ Tiểu Đóa liếc mắt liền nhận ra kia là tập mới nhất của bộ truyện tranh nhiều kỳ

Lời nguyền gϊếŧ chóc!

Ánh mắt cô sáng lên, tức khắc tâm tình cực kỳ kích động, tập này chưa được xuất bản ra thị trường! Thằng nhóc này lấy đâu ra vậy!

Cô cầm lòng không đậu mở cuốn sách ra, phát hiện bên trong là một bản vẽ cứng, hơn nữa còn đính kèm thẻ nhân vật.

Mễ Tiểu Đoán đã có ý tưởng nuốt riêng.

Đồ của em trai chính là của cô!

Mễ Tiểu Đóa tinh thần sáng láng mở ra xem, phát hiện đây chính là phân đoạn cô yêu thích nhất.

Terauchi Hideo, người đang dần bị nuốt chửng bởi quỷ thần cổ đại, cậu ta đã không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình để chiến đấu chống lại cái ác, và giờ cậu ta đang gặp phải nguy cơ sinh tử.

Cậu ta khóe tim và máu của mình, ký kết khế ước, lấy thân nuôi ma, chém gϊếŧ trăm quỷ.

Mỗi bức tranh đều được phác họa dưới nét cọ điêu luyện, các nhân vật được vẽ cực kỳ tinh tế, sống động như thật.

Màu nền xám ảm đạm được hòa lẫn với sắc màu tươi sáng.

Dưới thân thể vặn vẹo kêu gào trong đau đớn tuyệt vọng, ngay cả màu máu cũng trở nên đen kịt như dòng sông đen, chỉ có đôi mắt của người bình thường đã biến thành màu mắt tím của ác quyr sáng lên.

[ Nếu sinh ra đã là ác quỷ, vậy lấy ác đấu ác. ]

Đôi môi cậu ta hé mở, trên mặt thấm đẫm huyết nhục, ánh mắt yêu dị, tà ác lại xinh đẹp.

Mễ Tiểu Đóa hoàn toàn đắm chìm trong thế giưới truyện tranh, cô che lại trái tim, cho dù có xem bao nhiêu lần vẫn thích muốn chết.

Trong mắt ngập tràn màu hồng phấn tình yêu. Ô ô ô, động tác rút đao này, đôi mắt này, sao có thể quyến rũ như vậy! Thật không hổ là người chồng thứ mười tám của cô!!!!

“A a a! Chồng của em!!! Anh thật đẹp trai quá đi!”

Cô ấy không thể, hoặc cô ấy không khống chế được hành động của bản thân.

Hai tay cô nâng trang sách, chu môi, bẹp một cái hôn lên gương mặt tinh xảo của thiếu niên, trong hơi thở nồng nặc mùi mực in.

*

Hành động này phảng phất như đã gỡ bỏ một phong ấn kỳ quái.

Ngay tại thời điểm này.

Một luồng gió mạnh thổi qua, tràn vào trong phòng một luồng không khí mát lạnh trong lành không thể phớt lờ.

Tấm rèm cửa phồng lên, phảng phất như chúng muốn bay tới bầu trời cao rộng lớn ngoài kia.

Những trang giấy trong tay Mễ Tiểu Đóa không ngừng lật, cô vội vàng giơ tay vuốt phẳng.

Tựa hồ như cảm thấy gì đó, cô giương mắt nhìn ra ngoài cửa.

Trong bóng tối, có một người đang đứng với mái tóc đen huyền bồng bềnh.