Giác Quan Thứ Sáu

Chương 1.2

“Này, có phải cậu là bạn cùng phòng Mễ Lai? Có tiện giữ giúp tôi tới khi nó lấy không? Tôi đang rất vội!”

“Nhưng em có hẹn chơi bóng với bạn!”

Cậu ta đầy mặt khó xử.

Mễ Tiểu Đóa nhìn dì quản lý ngăn cậu ta lại, gương mặt cậu ta rất dài, tóc cắt sát chân, xương gò má rất cao, trên mặt rải rác các nốt mụn, trên người mặc bộ đồng phục đá bóng trông rất có tinh thần.

Cô sợ sẽ bị người phát hiện nếu ở lại lâu hơn, hơn nữa nhiệt độ lạnh lẽo trong căn phòng khiến người cô muốn đóng băng.

Thế là cô xách vali ra rồi nói: “Không có việc gì, tôi đã nói với em trai rồi, cậu chỉ cần đợi ở đây một lát là được, hẳn một lát nữa nó sẽ đến.”

Ánh mắt cậu ta nhìn Mễ Tiểu Đóa sáng lên.

Dì quản lý hiển nhiên rất có hảo cảm với cô: “Cháu cứ đăng ký trước đi, trước năm giờ cậu ta đến là được. Nhớ kí tên.”

Mễ Tiểu Đóa lập tức nói cảm ơn.

Dì quản lý đưa quyển sổ cho cô qua cửa sổ: “Điền tên cha mẹ nhé.”

Sau đó bà quay đầu ra nói: “Còn cậu!”

Dì quản lý lấy từ ngăn kéo ra một phong thư thật dày rồi đưa cho cậu ta: “Nhân tiện mang cái này về.”

Mễ Tiểu Đóa một bên đăng kí, một bên nghiêng đầu nhìn. Trên phong thư viết đầy những con chữ đủ màu sắc, trên giấy còn có mùi hương thơm thoang thoảng, cô không nhịn được tò mò.

Thời đại này rồi còn có người viết thư?

Nam sinh kia nhận lấy, cậu ta gãi gãi đầu, thuận miệng nói: “Dì Dương, lần sau dì cứ ném đi là được. Dù sao bạn cháu cũng không xem, ngày nào cháu cũng phải đổ thêm một đống rác.”

Dì quản lý lãnh huyết vô tình đáp lại: “Xử lý là nhiệm vụ của cậu, tôi chỉ có nhiệm vụ đưa đồ thôi.”

Nam sinh tặc lưỡi một cái, không nói nữa mà nhìn về phía Mễ Tiểu Đóa: “Vậy, chúng ta đi thôi?”

*

Mễ Tiểu Đóa buông bút, gật đầu rồi kéo rương vali đi ra ngoài.

Ký túc xá nóng hơn trong phòng dì quản lý rất nhiều, hơi thở ấm áp lập tức bao bọc lấy cơ thể cô khiến tứ chi cô đều cảm thấy dễ chịu.

May quá, được cứu rồi.

Nam sinh nhìn cô vài lần, gương mặt lộ ra nụ cười xấu hổ: “Cái kia, xin chào. Em là Cao Đức, vừa rồi đắc tội chị…Thật xin lỗi!”

Tựa hồ rất thẹn thùng.

“Tôi là Mễ Tiểu Đóa, cậu là Cao…Đức?” Mễ Tiểu Đóa chần chờ hỏi lại.

“Đúng đúng, chính là Cao Đức trong bản đồ Cao Đức, em gọi chị là Tiểu Đóa nhé!” Nói tên của mình xong, cậu ta cười khờ khạo.

Sau đó lại không nhịn được liếc mắt nhìn cô vài cái.

Trong mắt hiện lên tia do dự, sau đó vẫn chủ động nói: “Cái kia…để em giúp chị cầm nhé?”

Mễ Tiểu Đóa đoán chừng cậu ta rất ít chủ động nói chuyện với nữ sinh, hiện tại đã cố lấy dũng khí để nói chuyện rồi.

Cô thấy thế cũng không đùn đẩy, bàn tay buông ra khỏi vali: “Được nha, vậy thì phiền cậu!”

Cao Đức nhận lấy, mặt đỏ bừng bừng không dám nói nữa, trong lòng ủ rũ.

Mễ Tiểu Đóa phát hiện ký túc xá này tuy rằng nhìn bên ngoài rất mộc mạc, nhưng bên trong hoàn toàn chính là căn chung cư loại nhỏ, thậm chí còn có thang máy!

Không có nhiều người ở lối đi bên ngoài.

Sau khi ra khỏi thang máy, Cao Đức lấy chìa khóa mở cửa.

Đây là một căn phòng dành cho bốn người, còn lớn hơn nhiều so với căn phòng dành cho sinh viên trên ti vi. Đại khái là…thời đại đang tiến bộ?

Giường trên là giường ngủ, bên dưới giường trên là bàn học tập.

Cũng không có tất thối bay đầy trời như trong lời đồng, tuy rằng không tính sạch sẽ, nhưng ít nhất cũng không có mùi lạ.

Cô chỉ nhìn lướt qua.

Cao Đức đi vào, lấy ra một quả bóng rổ từ dưới bàn học gần ban công, thuần thục kẹp vào cánh tay: “Chị Mễ Đóa cứ tự nhiên nhé!”

Sau đó lấy điện thoại ra nhìn, hai ngón tay là ra tư thế chạy lấy người, thử hỏi: “Em đi trước nhé, chị cứ đợi ở đây?”

Xem ra cậu ta rất vội, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Cửa phòng bị Cao Đức khép lại, nhưng cũng không đóng hoàn toàn.

Cao Đức không bật quạt cũng không bật điều hòa giúp cô, cũng may cô cũng không quá nóng.

Mễ Tiểu Đóa đứng một hồi rồi mới tìm chỗ ngồi xuống.

Nhìn xuống hộp quà trên tay, cô còn mang theo lễ gặp mặt tới, nhưng hiện tại một người cũng không có, vậy cất trước đã.

Khi đi Cao Đức cũng không nói giường của Mễ Lai ở đâu.

Mễ Tiểu Đóa đầu tiên loại bỏ chiếc giường mà cậu ta đã lấy bóng rổ, sau đó nhìn qua vách tường dán đầy hình ảnh game cùng anime, vừa nhìn đã biết là của người thứ hai trong phòng – Nguyên Trạch.

Tuy rằng Mễ Lai cũng chơi game, nhưng cũng không chơi đến trình độ này.

Mà dư lại chỉ còn hai chiếc giường trái phải.

Cô nhìn lướt qua mặt bàn.

Bàn bên tay trái trống trơn, chỉ có mấy cuốn sách nghiệp vụ.

Vì thế cô lại tới bàn bên phải nhìn, trên bàn có chiếc máy tính quen thuộc mà em trai cô đã mang đi, còn có một chiếc chén trà làm bằng sứ trông vô cùng ngu ngốc.

Mễ Tiểu Đóa lập tức đoán được đây là giường của Mễ Lai.

Cô nhìn giường đệm, chiếc chăn được gấp chỉnh tề không một nếp nhăn như một khối đậu hủ khiến cô kinh ngạc, không ngờ khóa huấn luyện quân sự có hiệu quả tốt như vậy, tới mức có thể cải tạo con người lười biếng đến bát đũa trong nhà cũng không chịu rửa, vậy mà bây giờ có thể sắp xếp chăn màn gọn gàng.

Bất quá.

Học giỏi cũng vô dụng.

Em trai ngốc nghếch dám bảo cô đến giao hành lý!

Hừ hừ, chuẩn bị khóc đi!

Khóe miệng Mễ Tiểu Đóa cong lên, nụ cười hoàn toàn không phù hợp với vẻ dịu dàng hào phóng ban đầu mà trông vô cùng giảo hoạt.