Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 54: Quà năm mới (thượng)(3)

"Rắn thối, cậu khè cái gì mà khè, Ogihara đã trở về! Câu không nói được cái gì khác à?!"

"Cậu bảo ai là rắn thối hả!"

Hai người đang vạn phần kích động lập tức xắn tay áo, nhìn bọn họ vừa khóc vừa uýnh nhau, Soran kéo hai người, lập tức ngăn lại hiện trường ẩu đả.

"Các senpai vẫn dễ đánh nhau như trước." Soran nói thành công kéo Momoshiro và Kaidoh đang túm chặt nhau ra, ngay tiếp theo, chợt nghe trong đại sảnh vang lên tiếng kêu điếc tai.

"Ogihara!" Mười mấy người nhào về phía Soran, ngay khi cậu thiếu chút nữa bị đánh ngã, Atobe lẹ tay nhanh mắt kéo Soran vào trong lòng mình, tránh để cậu bị đè thành bánh thịt. Trong biệt thự của Atobe truyền ra tiếng la điên cuồng.

Đêm nay, Soran nói với mọi người tên mới và thân phận mới của mình, tuy rằng cậu che giấu thân thế và lai lịch nhưng không ai chú ý rốt cuộc cậu đã xảy ra cái gì, cậu trở về đối với họ mà nói đã là món quà đầu năm tốt nhất. Trên bầu trời biệt thự, pháo hoa nở bung hiến dâng mỹ lệ của nó, trong biệt thự, nụ cười của Soran cũng mang đến cái tết đẹp nhất cho những người bạn trước đây của cậu.

Trong phòng nghỉ, vì uống rất nhiều rượu mà đầu váng mắt hoa, Soran nằm trên sô pha nghỉ. Bốn người đều biết đêm nay cậu rất vui vẻ, thế nên cũng không ngăn cậu uống rượu. Guốc gỗ dưới chân sau khi nhảy hết điệu này đến điệu khác với mọi người đã chẳng biết đi đằng nào, nghĩ đến điên cuồng đêm nay, Soran cười nhẹ vài tiếng. Cậu cho rằng mọi người sẽ sợ hãi việc cậu "chết đi sống lại", không nghĩ tới bọn họ lại dễ dàng chấp nhận chuyện cậu "sống lại" như vậy. Có lẽ là "cái chết" của cậu tràn ngập thần bí, cho nên đối với việc cậu "sống lại" mọi người cũng không thấy kinh ngạc lắm.

Cửa mở, Soran nhắm mắt không ngẩng đầu nhìn, nghĩ rằng nhất định là một trong bốn người kia, thế nhưng khi cảm giác không thuộc về ai trong bốn người truyền đến, cậu lập tức mở mắt. Không ngồi dậy, cậu nhìn vào người vừa ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh mình.

Người đến không nói gì, Soran nhìn hắn cứ cúi thấp đầu mãi, chờ hắn mở miệng. Qua một lát, người nọ mới ngẩng đầu lên, con mắt hồng hồng.

"Ogi. . . Soran, chúng ta. . . vẫn là bạn chứ?"

"Đương nhiên."

"Vậy. . . cậu còn trở lại bên cạnh Thượng đế không?"

Soran ngồi dậy, dựa vào sô pha, lắc đầu: "Sẽ không."

". . . Ogi, Soran. . . đội trưởng. . . có biết cậu đã trở về không?"

"Biết. Tôi đã gặp anh ấy rồi."

Lại lặng yên một lúc, đối phương mới mở miệng: "Đội trưởng. . . rất thích cậu. Chúng tôi đều biết. . . Tezuka bọn họ. . . thích cậu."

"Kirihara. . ." Soran cười trấn an đối phương, "Cảm ơn anh. Tôi sẽ chờ Seiichi." Người này đã trưởng thành lên rất nhiều.

Tâm trạng lo lắng cả đêm của Kirihara cuối cùng cũng buông xuống. Người này so với trước đây lại càng giống thiên sứ hơn, dù chính hắn cũng từng có biệt hiệu là "Ác ma mắt đỏ", thế nhưng hắn rõ ràng, ác ma chân chính cũng không phải hắn.

"Ogi. . . Soran, tôi có thể ôm cậu một chút không?" Người này vẫn luôn là một người bạn rất quan trọng trong lòng hắn, đã từng hắn vì việc cậu ra đi mà thương tâm thật lâu. Bây giờ, cuối cùng hắn cũng có thể lại lần nữa lấy bộ MV mà năm đó họ đóng với nhau ra khỏi hòm rồi.

Soran không mở miệng mà dùng hành động thực tế để trả lời đối phương, tuy rằng cậu chỉ ở đây không đến một năm nhưng lại có thể có được thật nhiều tình bạn quý giá như vậy.

Nhìn Kirihara đi ra, Soran lại nằm xuống. Bốn người kia không vào hẳn là vì nghĩ đến mấy chuyện này đi. Lưu cho cậu và bạn bè của mình một không gian yên tĩnh.

Lại có người vào, Soran quay đầu lại, người này đến cũng không làm cậu thấy ngoài ý muốn.

Cà-vạt của Akutsu đã bị hắn ném vào thùng rác rồi, rất vô tư ngồi xuống sô pha đơn, hắn móc điện thoại di động của mình ra: "Cho tôi số điện thoại của cậu."

Soran phối hợp đọc dãy số của mình, Akutsu lưu vào rồi bấm số: "Đây là số điện thoại của tôi. Có việc nhớ phải tìm tôi."

"Được, nhất định nhớ mà." Gật đầu, đứng dậy ôm lấy Soran, Akutsu say lâng lâng đi ra ngoài. Đêm nay hắn uống rất nhiều, tính tình cũng tốt đến kỳ lạ, thậm chí còn nhảy cùng Soran một điệu nhảy tình bạn mà hắn cũng không thành thạo.

Không hề nằm xuống, Soran nhìn về phía cửa, quả nhiên không đến ba phút sau, cửa lại mở. Vô lực ghé vào tay vịn sô pha, đường nhìn của Soran theo người đến ngồi xuống mà trở nên càng ngày càng không rõ, đêm nay cậu thực sự uống hơi nhiều.