Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 54: Quà năm mới (thượng)(2)

"Ogihara Aitsuki" ra đi làm Tezuka sang Pháp, Atobe và Ryoma đến nước Mỹ phát triển, làm các thành viên Hyotei, Seigaku và Rikkaidai không còn cơ hội cùng nhau dự tiệc nữa. Vốn có, ba trường học luôn làm đối thủ cạnh tranh này chính bởi vì một người mà liên hệ cùng nhau, hôm nay, người kia mang theo mùi hoa biến mất, cơ hội có thể làm họ tụ tập một chỗ cũng biến mất theo. Thế nên, khi nhóm đội tuyển tennis của ba trường này đều xuất hiện trong biệt thự của Atobe thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Không rõ đội trưởng của họ vì sao ngay ngày thứ hai của năm mới lại mời họ tới nơi này tham gia dạ tiệc. Hơn nữa, trong số người tới còn có hai người rất nổi tiếng trong đội tennis các trường đại học hiện nay là Fuji Yuta và Akutsu Jin.

Mặc dù có rất nhiều người đã không còn đánh tennis nữa nhưng mọi người vẫn thân thiết nói chuyện với nhau. Có vẻ có chút không hợp với bầu không khí này, Akutsu đứng trong góc uống rượu, ở cùng hắn chính là Kirihara. Từ rất nhiều năm trước, sau sự kiện kia, hai người đã trở thành bạn bè.

"Tôi không nghĩ rằng anh sẽ đến." Kirihara dựa vào tường nói.

Akutsu kéo kéo cà- vạt, không nhịn được trả lời: "Tezuka Kunimitsu tự mình gọi điện thoại bảo tôi đêm nay đến đây, hừ." Nếu như không phải nhiều năm như thế mà tình cảm của họ với cậu nhóc kia vẫn không hề thay đổi, hắn mới không thèm mặc thứ quần áo khó chịu đến chết này tới tham gia tiệc tùng cái quái gì đâu.

"Cũng không biết là chuyện gì, không ngờ lại gọi tất cả mọi người tới đây." Kirihara chẳng hề hăng hái nói, tiếp theo, hắn khổ sở thở dài, "Nghe nói đội trưởng phải kết hôn rồi."

Akutsu lạnh lùng hừ một tiếng, tràn ngập khinh bỉ với Yukimura Seiichi.

Ở cùng với mọi người của Seigaku, Fuji Yuta lại liên tiếp nhìn đồng hồ, kích động không thể ức chế biểu lộ không sót chút nào trên mặt hắn, khiến cho người khác chú ý.

"Yuta?" Kikumaru đong đưa tay trước mặt Yuta, sau khi đối phương chú ý thì hỏi, "Có việc?"

"A, không có, không có." Nghĩ đến lời anh trai, Yuta vội vàng nói, "Chỉ hiếu kỳ bữa tiệc đêm nay thôi."

Kikumaru không nghi ngờ, liên tục nhìn xung quanh, dựa vào vai bạn thân Oishi nói: "Đội trưởng gọi chúng ta đến đây, lại không thấy bóng dáng cậu ấy đâu, thực sự là kỳ quái nha. Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao cả Fuji cũng không thấy?"

Đó là bởi vì đêm nay chúng ta phải gặp một người rất đặc thù, Yuta nói trong lòng.

Ngay khi mọi người đang kiễng chân chờ đợi diễn viên chính của bữa tiệc đêm nay, có người đứng ở cầu thang tầng hai thoáng khẩn trương nghe tiếng nói chuyện vang lên dưới lầu. Hít sâu một hơi, mỉm cười, Soran nhẹ nhàng gật đầu với Tezuka và Ryoma đang nhìn cậu chăm chú, nói cho bọn họ, cậu đã chuẩn bị tốt rồi.

Âm nhạc vang lên, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy Tezuka và Ryoma đi xuống, hai ngôi sao mới chói mắt nhất trong làng tennis thế giới hiện nay xuất hiện lập tức khiến cho mọi người hoan hô. Dù sao từ sau khi hai người rời Nhật Bản, họ chưa từng xuất hiện cùng nhau lần nào. Mà khi bọn họ thấy người được Atobe và Fuji dìu đi xuống, tiếng hoan hô sau vài giây liền biến thành tiếng kinh hô, theo đó là tiếng cái ly rơi xuống đất.

Nhìn những đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, những ánh mắt không thể tin tưởng cùng kích động, nhìn những gương mặt đã trở nên thành thục, Soran dùng mỉm cười để che giấu kích động của mình. Ánh mắt cậu dừng ở chỗ Akutsu và Kirihara trong chốc lát, sau đó ngưng mắt nhìn mọi người của Seigaku đã hóa thành tượng đá hơn mười giây, hơi gật đầu với Sanada đang nhìn cậu, rồi cười thật sâu với những thành viên Hyotei và Rikkaidai đã từng ở chung thật vui vẻ với mình, cậu theo bước chân của Atobe mà đứng ở trung tâm phòng khách.

Giờ khắc này, không ai còn hiếu kỳ mục đích bữa tiệc đêm nay là cái gì nữa, bọn họ chỉ muốn biết, cái người mặc kimono màu tím nhạt, có mái tóc đen dài cùng gương mặt mà bọn họ vô cùng quen thuộc này là ai. Người này cực kì giống một thiếu niên ở sâu trong ký ức của họ, nếu như không phải đều biết thiếu niên kia đã không còn trên thế giới này nữa, bọn họ thậm chí đã nghĩ dáng vẻ người này chính là thiếu niên kia sau khi lớn lên. Mỗi người đều chăm chú nhìn chằm chằm Soran, muốn từ trên người cậu tìm được bóng dáng của "Ogihara Aitsuki", muốn biết thế giới này có phải thực sự có thiên sứ tồn tại không.

Atobe liếc nhìn Tezuka, đối phương đi tới trước micro, mở miệng: "Đêm nay mời mọi người đến đây là muốn giới thiệu với mọi người một người. . ."

"Đội trưởng! Có phải cậu ấy là Ogihara không, có phải Ogihara đã trở về không?!" Kikumaru nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi, trong đôi mắt to từ lâu đã tràn ngập nước mắt.

Thanh âm của anh làm những người khác giật mình tỉnh giấc, Momoshiro vọt tới trước mặt Soran, nhìn kỹ gương mặt cậu, tiếp theo một người khác cũng vọt tới trước mặt Soran, trong miệng là tiếng "khè khè".

"Là Ogihara, thật là Ogihara!" Nước mắt Momoshiro vụt rơi xuống, "Ogihara! Sao lại đối xử với senpai như vậy hả!"

"Khè. . ."