Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 52: Bí mật thân thể?(1)

"Itsuki, tỉnh rồi?" Một người đẩy bàn ăn di động ưu nhã đi vào, nụ cười bên khóe miệng lọt vào mắt Soran lại phá lệ gai mắt. "Anh bảo quản gia chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng cho em đây. Bây giờ là 10 giờ tối, em đã ngủ hơn 8 giờ, còn buồn ngủ không?"

"Còn." Soran nằm trở lại, cảnh giác nhìn người theo lý mà nói là biểu hiện quá mức tự nhiên. Atobe cười vài tiếng, làm bộ không hiểu ý Soran, bưng một bát canh từ bàn ăn di động đi tới bên giường, "Bổn đại gia tự mình đút cho em nhé, bên trong có tổ yến đấy."

"Bọn họ mang em tới?" Soran hỏi về hai người đầu sỏ gây chuyện.

"Hừm." Atobe ngồi vào bên cạnh Soran, một tay đỡ cậu dậy, để cậu dựa vào người mình, "Ngày mai là năm mới, Tezuka và Echizen đã trở về. Đêm mai Fujibọn họ sẽ đến đây. Bọn anh đã mời nhóm đội tuyển của Seigaku, Rikkaidai và Hyotei trước đây, để họ tham gia tiệc tối ngày mốt, địa điểm là ở chỗ của anh." Thấy Soran nói ra suy nghĩ của mình, Atobe nói, "Còn cả Akutsu. Yên tâm, những người cần mời bọn anh đều sẽ mời hết." Đút canh tổ yến cho Soran, Atobe còn nói, "Lễ phục của em đã được đưa tới vào chiều nay, là kimono, em nhất định sẽ thích. Hôm nay Yukimura gọi điện thoại đến, nói cậu ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện của mình, xong rồi cậu ta sẽ đến Luân Đôn gặp em. Còn vấn đề gì không?"

Soran chậm rãi uống tổ yến, nghĩ đến một chuyện khác làm cậu sợ. Atobe hiểu rõ, ấn thêm một dấu hôn lên cái cổ đã tràn đầy dấu hôn của Soran, nói: "Tezuka và Echizen đã muốn em một đêm, bổn đại gia tuy rằng cũng không thể chờ nổi nữa, nhưng sẽ không làm em không thể tham gia tiệc tối ngày mốt, bây giờ em cần nghỉ ngơi."

"Keigo. . ." Soran không dám quay đầu lại, cậu còn đang muốn trốn thêm vài ngày mà.

"Itsuki, em nên biết, em trốn không thoát đâu." Atobe đánh nát huyễn tưởng của Soran, Soran cúi đầu ăn canh, "Em biết, nhưng mà các anh đều thật quá đáng."

"Itsuki, " Atobe hôn gương mặt Soran, nói, "Nhật Bản quá lạnh, mấy ngày nữa anh sẽ mang em đến Ha-oai, nhiệt độ tay chân em quá thấp, anh sợ em sẽ có chuyện mất. Đợi đến Ha-oai rồi, bổn đại gia sẽ nhận lấy phần thưởng mà mình xứng đáng được nhận."

"Ha-oai?" Soran buông bát không, quay đầu lại, "Tại sao lại muốn đi tới đó? Không phải Keigo đã nói sang năm mới sẽ bận rất nhiều việc sao? Hơn nữa, em còn chưa gặp bác trai." Tự động bỏ qua câu cuối cùng của Atobe.

"Ông ấy đi cùng bạn đến Australia nghỉ phép rồi, trước khi đi ông ấy đã đặt sẵn vé máy bay đi Ha-oai và khách sạn cho chúng ta." Atobe lấy một đĩa bánh ngọt từ bàn ăn di động, vừa đút vừa nói, "Itsuki nên biết, từ lúc anh mười tuổi cha mẹ anh đã ly dị rồi."

"Ừ." Soran đưa nửa miếng bánh ngọt trong tay vào miệng Atobe, "Bác trai không yêu cầu anh kết hôn?"

"Nhà Atobe là gia tộc giàu có nhất Nhật Bản, không cần đến đám cưới chính trị nữa. Mẹ của anh là thiên kim tiểu thư, sự kết hợp của họ có chỗ tốt duy nhất chính là sinh ra anh, cái khác đối với cha anh mà nói là phiền phức hơn xa lợi ích. Thế nên, anh chỉ cần để lại người thừa kế cho gia tộc là được, những cái khác ông ấy sẽ không hỏi đến. Dù sao hiện giờ đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện gì kỳ quái, hơn nữa, anh có năng lực không để chuyện này ảnh hưởng đến chúng ta. Ông nội bà nội anh đã qua đời, bổn đại gia không có áp lực gia tộc như Yukimura đâu." Atobe đơn giản giải thích tình huống của mình cho Soran, nhưng chưa nói anh đã từng lấy việc từ bỏ thân phận người thừa kế để áp chế ông bố đang muốn mau chóng hưởng thanh phúc chấp nhận chuyện của mình và Soran.

Tựa trên người Atobe, Soran xoa xoa thắt lưng nhức mỏi: "Em vẫn muốn hỏi, chuyện con cái các anh nghĩ thế nào vậy? Kunimitsu chỉ nói một chút với em thôi."

"Trước khi trả lời vấn đề này của em, anh muốn hỏi Itsuki một việc."

"Cái gì?"