"Sao lại thế này!" Túm lấy Ryoma, Tezuka nghiêm khắc hỏi.
"Ha ha. . ." Soran nhìn Ryoma, không nhịn được cười, "Hai bọn em đυ.ng vào nhau."
Ryoma có chút quẫn bách nói một câu: "Mada mada dane." Qua một chút, trong mắt cũng hiện ra ý cười. Sau đó nhặt áo khoác trên mặt đất lên, bao lấy thân thể trần trụi của mình.
"Em ngẩng đầu, Ryoma đúng lúc. . . Sau đó hai bọn em. . ." Soran tựa vào người Tezuka cười ha ha. Lúc Ryoma chạm vào thân dưới của cậu, cảm giác của cậu quá kịch liệt, mạnh mẽ bật dậy vừa lúc đập trúng Ryoma đang muốn hôn cậu, lập tức, bầu không khí kiều diễm tràn ngập tình sắc trong phòng hoàn toàn tiêu tán.
Xoa xoa cái trán bị đυ.ng đỏ của Soran, hơi thở của Tezuka dần dần thấp trầm, sau khi Soran dừng cười, nhiệt độ trong phòng cũng thay đổi.
"Kunimitsu. . . Không có việc gì đâu. . ." Tim Soran đập có chút trật nhịp, tuy rằng khoác áo khoác, nhưng cậu cũng không mặc gì cả, bên người là Ryoma đang đứng, mà cậu thì ở trong lòng Tezuka.
Lông mày Tezuka nhíu chặt, cách một tầng áo khoác ôm Soran, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được rõ ràng thân thể trơn tuột của Soran. Cơ thể trắng nõn trần trụi ngồi trên chiếc giường tràn đầy cánh hoa màu đỏ, run run dán chặt vào người mình, trên người cậu toả ra hương hoa Soran kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của anh. Tezuka nhẹ nhàng xoa trán Soran, sau đó rời đi, men theo gương mặt chuyển xuống xương quai xanh, ngay khi Soran cho rằng anh muốn vuốt ve mình, Tezuka kéo chiếc áo khoác mở rộng ra, che kín người Soran.
"Không nên để bị lạnh." Vạn phần gian nan buông Soran ra, Tezuka liếc nhìn Ryoma, đứng lên, "Tôi ở sát vách, có việc thì gọi." Nói xong liền đi.
"Đội trưởng." Ryoma giữ Tezuka lại, nhìn anh, ánh mắt Tezuka trở nên thâm trầm.
Soran cúi thấp đầu, không dám nhìn hai người, bàn tay bên trong áo khoác níu chặt vạt áo, mái tóc đen thật dài che khuất vẻ mặt cậu. Ryoma cứ đối diện với Tezuka như vậy, hai người đều đang đấu tranh tư tưởng, mười phút sau, Soran mới giúp họ quyết định.
"Ryoma. . . Tắt đèn được không?" Soran cúi đầu mở miệng, Ryoma lập tức tắt đèn, quay lại bên giường, nhìn về phía Soran.
Căn phòng tối sầm xuống, chỉ có ánh đèn từ ngoài biệt thự chiếu vào, làm tất cả đều có vẻ mông lung. Soran buông tay ra, áo khoác trên người cậu thong thả trượt xuống dưới, lộ ra thân thể mê người của cậu: "Em. . . chỉ có một. . . Sau này. . . những tình huống thế này sẽ rất nhiều. . . Đúng không?" Thân thể vì khí lạnh mà hơi run, Soran cúi thấp đầu nói, "Cơ thể của em. . . bị đại ca, nhị ca, Seiichi và Kunimitsu chạm qua rồi, sau này, còn có thể có Shusuke và Keigo. . . Em hẳn là nên cảm thấy thẹn, thế nhưng. . ." Soran từ trên giường đứng lên, trong bóng tối cậu giống như một tinh linh nho nhỏ, e lệ rồi lại lớn mật phơi bày thân thể của mình trước mặt người khác, phát ra lời mời, "Các anh sẽ để ý sao? Để ý em cũng bị sáu người khác ôm, để ý cơ thể của em không thể chỉ cho một người?"
Tezuka cầm lấy áo khoác của Soran rơi trên giường, cũng lên giường, một lần nữa phủ lên cho Soran, cúi đầu hôn cậu. Một lát sau, thanh âm khàn khàn của Tezuka vang lên: "Itsuki, bọn anh đều giữ "đá sinh mệnh" của em, bọn anh và em là một thể."
"Tezuka, nên làm thế nào?" Ryoma đã sắp nhịn tới cực điểm, lửa dục mãnh liệt sắp đốt cháy anh.
Tezuka xuống giường, kéo rèm cửa sổ lại, sau đó mở ngọn đèn màu da cam đầu giường lên. Soran lập tức không chỗ nào che giấu hiện ra trước mặt họ.
"Kunimitsu, đừng bật đèn." Soran ôm mặt, sự táo bạo vừa rồi biến mất toàn bộ.