Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 47: Sóng ngầm(1)

Trong phòng khách, cha của Tezuka, Tezuka Kuniharu chậm rãi nói chuyện, ông nội Tezuka, Tezuka Kuniichi tuy rằng cũng nghiêm túc ít lời giống như Tezuka, nhưng cháu trai từ Pháp trở về làm ông cực kỳ vui vẻ, nói cũng nhiều hơn bình thường một ít. Tezuka ngồi bên cạnh Soran, cùng cha, ông nội nói chuyện về tình hình học tập thi đấu của mình ở Pháp, Soran an tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một chút vấn đề của Tezuka Kuniharu và Tezuka Kuniichi.

Oruta Nobuko ngồi trên sofa đơn đối diện với Tezuka, cô vốn muốn đi phòng bếp hỗ trợ, thế nhưng Tezuka Ayana kiên quyết không cho. Cô đành vừa nói chuyện phiếm với mọi người, vừa quan sát Soran. Người con trai này làm Oruta cảm thấy uy hϊếp trước nay chưa từng có. Không chỉ bởi vì đối phương có tóc dài, càng bởi vì thái độ của Tezuka với cậu, căn bản không giống như với bạn bè bình thường. Tezuka thậm chí thất lễ đến mức không giới thiệu cậu ta với cô, chỉ nói với người này rằng cô là ai, sau đó liền dẫn cậu ta vào nhà. Hơn nữa người nhà của Tezuka có vẻ cũng biết người này, cũng không yêu cầu Tezuka giới thiệu, rất tự nhiên tiếp nhận sự thăm hỏi của cậu ta. Oruta Nobuko vô cùng hoảng hốt, Tezuka từng bị đồn đồng tính luyến ái, nhìn Soran, Oruta không thể chắc chắn tin đồn là giả nữa.

“Soran, nghe Kunimitsu nói con rất sợ lạnh, đến Nhật Bản có quen không?” Tezuka Kuniharu thân thiết hỏi, mắt cũng không ngừng liếc về phía phòng bếp, mong muốn vợ mình có thể ứng phó giúp tình huống làm người khác xấu hổ này. Người con trai thích và người thích con trai, Tezuka Kuniharu nhịn xuống động tác lau mồ hôi.

“Dạ, không có vấn đề gì đâu ạ.” Soran nói, sau khi cậu ngồi xuống, Tezuka liền đưa lò sưởi tay đã chuẩn bị tốt cho cậu, còn cầm thảm đắp lên đùi cậu. Khi nói lời này, Soran có chút thẹn thùng, không ngờ ở trước mặt cha mẹ mà Tezuka lại chẳng hề che giấu như thế.

“Kunimitsu nói năm nay cháu mười chín tuổi.” Tezuka Kuniichi mở miệng. Ánh mắt khó lường làm Soran không đoán được suy nghĩ của ông.

“Vâng, cháu nhỏ hơn Kunimitsu ba tuổi.” Soran mỉm cười nói, xưng hô của cậu với Tezuka làm Oruta rung động. Cô cắn đầu lưỡi, rốt cuộc người con trai mỹ lệ này là ai.

Tezuka Kuniichi trầm tư: “Cháu đang học ở đâu?” Tay trái cầm gậy chống đặt trước người, tay phải đưa tới, Tezuka Kuniichi dường như có hứng thú, trên vẻ mặt nghiêm túc lại mang theo ý tìm hiểu.

“Sang năm mới cháu sẽ đi học ở đại học Luân Đôn, đã gửi thư nhập học rồi ạ.” Bàn tay đặt trên thảm đυ.ng phải ngón tay Tezuka, Soran nhìn thoáng qua Oruta vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, hơi rời ra Tezuka.

Oruta ý thức được cái gì, mở miệng hỏi: “Soran-san ở Luân Đôn?” Tezuka đến Luân Đôn đón Giáng Sinh lẽ nào là vì cậu ta? Oruta nhìn chòng chọc vào cánh tay hai người đang dán vào nhau.

“Xin lỗi, đã quên tự giới thiệu.” Soran áy náy cười, làm Oruta không tự chủ được nhìn đến ngây người, “Tôi là Soran Backy Douglas, tên Nhật là Ogihara Soran, bây giờ đang ở Luân Đôn. Oruta-san gọi Soran là được rồi.” Soran đơn thuần chỉ cho rằng Oruta là đàn em của Tezuka, trong mắt cậu, đàn em của Tezuka tới nhà Tezuka chào hỏi là một chuyện cực kì bình thường. Mà sự xa cách của Tezuka với Oruta cũng không làm cho Soran khó hiểu lắm, Tezuka cậu biết vốn là núi băng mà.

“Vậy cậu cứ gọi tôi là Oruta đi.” Oruta Nobuko cười hữu nghị, “Soran và hội trưởng đã biết nhau rất lâu rồi đúng không?”

“A, ” Soran do dự một chút, nói, “Biết nhau cũng phải được bảy năm rồi.”