Tỉnh lại, trong phòng có chút ánh sáng yếu ớt, hình như là từ bên ngoài chiếu vào. Trên người là áo ngủ sạch sẽ, tay chân được một người sưởi ấm, người đang ôm cậu hơi thở bình ổn, Soran biết anh vẫn còn ngủ. Thân thể bủn rủn, so với lần đầu tiên tốt hơn rất nhiều, Soran nở nụ cười, người này quả nhiên mới là ôn nhu nhất. Nếu không, cậu cũng sẽ không tỉnh lại sớm như thế.
Soran không ngửi được mùi hương trên người mình, nhưng cậu lại quen thuộc hơi thở của những người khác. Mùi sơn chi nhàn nhạt, là hương vị trên người Yukimura. Ngửa đầu, môi cọ cọ cằm Yukimura, từ lực độ người này ôm cậu, Soran biết đối phương đã tỉnh.
“Đau không?” Yukimura khàn khàn hỏi, mang chút giọng mũi vì còn chưa tỉnh ngủ.
“Seiichi rất ôn nhu.” Ngữ khí của Soran nghe cực kì thoả mãn, điều này làm cho Yukimura cười nhẹ.
“Nhưng Itsuki lại biểu hiện như thể anh bắt nạt em vậy.” Kéo vạt áo Soran ra, Yukimura khẽ cắn.
“Cơ thể của em có chút kỳ quái.” Soran cảm giác được thân dưới của mình lại biến trở lại như cũ, cậu nhíu mày.
Mặc lại áo ngủ cho Soran cẩn thận, Yukimura ôm cậu nói: “Xem ra Itsuki-chan vẫn chưa triệt để tin tưởng bọn anh, nếu không sao lại vẫn còn sợ?”
Nằm trong lòng Yukimura lắc đầu, Soran thở dài: “Không phải em sợ các anh, mà là sợ cái cảm giác này.”
“Sau này Itsuki-chan còn có thể cho anh ôm không?” Yukimura hiểu rõ hỏi, người này tuy rằng đã cao thêm, nhưng có nhiều điểm vẫn còn ở giai đoạn ngây ngô lắm.
“Sẽ mà, tuy rằng không phải đặc biệt thích, nhưng em không muốn lúc nào cũng trốn tránh.” Soran không biết người khác có giống cậu không, nhưng cậu có thể khẳng định cảm giác của mình với Seiichi, các anh cùng mấy người họ là không giống. Nếu không thì làm sao họ lại lúc nào cũng muốn chạm vào cậu được.
“Itsuki.”
“Vâng?”
“Khi mẹ anh nói với em là anh phải đính hôn, em có khổ sở không?”
Vốn Yukimura không định hỏi, nhưng vào đêm khuya vắng vẻ, anh lại vô cùng muốn biết.
Soran không lập tức trả lời, cậu càng chui sâu vào trong lòng Yukimura, qua một chút mới mở miệng: “Seiichi. . . Ngày đó, em đã nghĩ thật lâu. Biết anh phải đính hôn, về tình cảm em rất khó chịu, nhưng về lý trí em lại thật cao hứng.”
“Itsuki.” Thanh âm Yukimura mang cảnh cáo, anh không muốn nghe lời nói sẽ làm anh tức giận.
“Seiichi, hãy nghe em nói hết.” Soran nhắm mắt, nói: “Seiichi, Sanada từng hỏi em có yêu anh không, em lại không thể trả lời anh ấy. Thật lâu trước đây, có mấy người từng nói với em là ‘yêu em’, về sau thì tình yêu của họ đã mang đến tai hoạ. Trong đoạn thời gian trước, khi em sống trên thế giới này, cũng có rất nhiều người nói ‘ yêu em’, nhưng lại mang đến cho em rất nhiều phức tạp. Seiichi, biết vì sao lúc đầu em không muốn xây dựng quan hệ với các anh không?”
“Sợ bọn anh sẽ tranh đấu vì em sao?” Yukimura bình tĩnh trở lại.
“Đều không phải, ” Soran nắm lấy tay Yukimura, “Là em đã từng hạ ám chỉ với chính mình: vĩnh viễn sẽ không có tình yêu. Em không có cách nào cho các anh tình yêu mà các anh muốn được.”
“Itsuki?” Yukimura kinh ngạc.
“Khoảng thời gian đó rất loạn, Soran tinh tuy rằng có thể may mắn tránh khỏi, nhưng rất nhiều người đã vì cuộc chiến tranh không nên xảy ra đó mà chết đi. Những người không thể chịu đựng nổi đều mong muốn em chết, chỉ có em chết thì chiến tranh mới có thể chấm dứt.” Soran nói ra chuyện cũ đã chôn sâu trong lòng, là chuyện mà ngay cả Naran cũng không rõ ràng.
“Itsuki? !” Yukimura bật đèn, bất an nhìn Soran vẫn đang bình tĩnh.
“Seiichi, em không có ma pháp, nhưng em biết ‘thuật khống chế tâm’, không chỉ với người khác, còn cả với chính em nữa.” Soran nhận lấy nụ hôn tràn ngập yêu thương Yukimura hạ xuống môi mình, tiếp tục nói, “Trước khi chết, em đã hạ ám chỉ với mình: vĩnh viễn sẽ không có tình yêu, vĩnh viễn rời xa ái tình. Ám chỉ sẽ không vì em chết mà biến mất, khi Naran tìm em trở về, em biết nó vẫn tồn tại, em không muốn thứ tình yêu làm người ta đánh mất lý trí, sẽ gây ra tai hoạ này.”
“Itsuki. . . Xin lỗi. . .” Ngoại trừ ôm chặt Soran, hôn cậu, Yukimura không biết nên làm thế nào để người trong lòng thoải mái một chút.
“Thế nhưng. . . có mấy người ngốc nghếch lại vẫn đợi em, vẫn vô tư yêu thương em, làm em thực sự không nhịn được muốn xây dựng mối quan hệ với họ, ở bên cạnh họ.” Soran đặt tay lên ngực Yukimura, mặt giãn ra: “Seiichi, em trao ‘đá thủy tinh’ của em cho các anh, các anh chính là một phần trong sinh mệnh của em, em giao chính mình cho các anh, ngoài các anh ra, em sẽ không giao bản thân cho ai khác nữa. Xin lỗi, có lẽ đến lúc em chết, em cũng không biết tình yêu là cảm giác như thế nào. Bởi vì … thứ ám chỉ này không thể hoá giải, sẽ vĩnh viễn ở lại trong tâm lý của em.”
“Đủ rồi, như vậy là đủ rồi, Itsuki.” Yukimura hôn lên môi Soran, như muốn dâng toàn bộ tình yêu của mình ra.
Chờ Yukimura tách ra, Soran hơi thở gấp nói: “Seiichi, khi nghe được anh phải đính hôn, em cũng khổ sở, nhưng sau đó em đã nghĩ thật lâu. Em nghĩ Seiichi nhất định đã có chuyện, nếu không thì anh sẽ không để bác gái gọi điện thoại cho em, Seiichi sẽ không làm như vậy với em, thế nên em muốn tự đi đến Nhật Bản để gặp anh.”
“Seiichi, em chỉ có một, hơn nữa còn là một người có vấn đề về cả thân thể và cảm tình. Nếu như các anh có thể tìm được người mình thích, kết hôn sinh con, em sẽ mừng cho các anh; nếu như các anh nguyện ý muốn em, em sẽ giao toàn bộ bản thân cho các anh. Bởi vì em rất ích kỷ, ích kỷ không muốn phải trải qua chuyện quá khứ một lần nào nữa, ích kỷ đến mức sợ phải gánh chịu phiền não mà ái tình mang đến, thế nên em không thể chủ động như các anh mong muốn được.”
“Vậy Itsuki-chan cứ tiếp tục ích kỷ đi, hãy giao bản thân cho bọn anh, đừng trốn tránh.” Yukimura ấn tay Soran lên ngực mình, “Đá sinh mệnh của Itsuki-chan đang ở chỗ này của anh, ở đây chỉ có thể là em thôi.”
“Seiichi, em là một kẻ dối trá. . .” Soran ấn nhẹ đầu Yukimura xuống, để anh hôn lên cổ mình, “Em dùng ‘đá thủy tinh’ trói các anh lại. . . Nhưng lại không muốn giao bản thân ra. . . Em. . . Ư. . . Thực sự. . . Rất dối trá. . .” Áo ngủ mở rộng, một bàn tay rõ ràng rất vội vàng gấp gáp luồn vào trong quần ngủ.
“Itsuki-chan thực sự nguyện ý để bọn anh kết hôn sao?” Yukimura xoa nắn thân dưới bắt đầu nóng lên của Soran, mê hoặc hỏi.
“Có thể. . . Nói dối không. . .” Soran lại bắt đầu trốn tránh, nhiệt tình của Yukimura làm cậu bất an.
“Có thể.” Cởϊ qυầи ngủ của Soran, Yukimura nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng, anh phải nắm chặt thời gian.
“Ư ưʍ. . . Seiichi. . . Em nguyện ý. . .”
Mở rộng hai chân, Soran sợ hãi cảm thụ đôi môi của Yukimura, cậu căn bản không phải “đứa trẻ thần thánh”, chỉ là một người nhát gan, ích kỷ, dối trá mà nhu nhược, thật ích kỷ. . . Luôn luôn đẩy chuyện mình không thích cho người khác giải quyết, cậu thì trốn ở sau lưng người khác để hưởng thụ nỗ lực của họ.
“Itsuki, giao chính mình cho anh, nói em nguyện ý để anh ôm em.”
“Có thể. . . Nói. . . Nói dối không. . . A!”
“Có thể.”
“Không. . . Không muốn. . . Seiichi!”
Trận tình ái gián đoạn mấy giờ lại tiếp tục, chẳng qua lúc này đây Yukimura không hề ôn nhu, cũng không nhẫn nại nữa. Bé đà điểu anh yêu cuối cùng nguyện ý nhô đầu ra giống như anh bạn nhỏ kia, làm sao anh nhẫn nại được.
Soran hối hận cực kỳ, vì sao cậu lại cho rằng Yukimura là người ôn nhu chứ. Nếu sớm biết, nếu sớm biết thì cậu sẽ giấu những lời này trong lòng vĩnh viễn không nói ra đâu.
“A! Seiichi Seiichi!” Soran hơi ngửa thân trên, thân thể bị xâm nhập mãnh liệt phát ra kháng nghị, đầu cậu cố sức lay động nhưng không thể vứt bỏ cảm giác kinh khủng, trái lại làm cậu càng thêm choáng váng.
“Itsuki, anh yêu em, anh yêu em. . .”
“Ưm a. . .”
Hình ảnh hai người ôm hôn trên vách tường lại giống như là một chú thỏ trắng non nớt rơi vào trong miệng sói xám, không có sức lực chạy trốn. Bé thỏ giãy dụa bị sói xám xỏ xuyên qua từ phía sau, hai thân thể giao hoà phát ra các loại âm thanh làm cho kẻ khác mặt đỏ tim đập.
Quái thú, quái thú.