Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 45: Biểu lộ (1)

Vuốt ve phiến trơn truột nhưng xúc cảm so với những chỗ khác của Soran nóng hơn rất nhiều, Yukimura vươn đầu lưỡi, bắt đầu tinh tế miêu tả. Tiếng rêи ɾỉ của Soran lớn dần, Yukimura biết anh đã tìm được nơi nhạy cảm nhất của đối phương rồi.

“Itsuki, đừng sợ, yên tâm giao cho anh.” Cảm thụ được bàn tay bấu chặt vai mình của Soran bắt đầu run rẩy, Yukimura tạm thời dừng lại, xoa nắn đùi trong của Soran, giảm bớt sự khẩn trương của đối phương. Tuy rằng Yukimura còn không biết Soran sẽ làm như thế nào, nhưng nếu đối phương nói “cứ liếʍ đi”, anh tự nhiên sẽ nghe theo.

“Seiichi. . . Không. . . Không sao đâu.” Soran ngoài miệng nói, nhưng hai chân lại vô ý thức muốn khép lại. Trong đầu hiện lên hai người, một người bảo không thể tiếp tục, một người khác thì không ngừng kiến nghị thử một lần, không nên trốn tránh.

Yukimura mạnh mẽ tách hai chân Soran ra, cúi người tiếp tục liếʍ hôn. Thấy phản ứng của cậu so với khi anh chạm đến những nơi khác kịch liệt hơn rất nhiều, Yukimura nắm hai tay Soran, đầu lưỡi cố sức.

“A!” Soran ưỡn thân trên, cổ ngửa ra sau, “Đừng, từ bỏ. . . Sei. . . Seiichi. . .” Tóc dài mất trật tự rơi lả tả trên drap giường màu trắng, tiếng kêu mê hồn như tiếng trời, tinh linh yếu ớt đã đánh thức dã thú hung mãnh luôn ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc ôn nhu.

“Itsuki-chan không muốn anh ôm sao?” Yukimura hỏi bên tai Soran, ngón tay lưu luyến ở khe mông trơn nhẵn của cậu.

“Sei. . . Ưm a. . .” Môi bị lấp đầy, Soran đẩy tay Yukimura nhưng không có một chút sức lực nào.

“Itsuki, cho anh ôm, đừng cự tuyệt anh.” Đặt tay Soran lên thứ cứng rắn của mình, giọng nói dịu dàng của Yukimura trở nên thấp trầm.

“Seiichi. . . Ôn nhu. . . Em. . . Em. . . A!” Bị khẩn cầu của Yukimura mềm hoá, Soran còn chưa nói xong, thân dưới đã rơi vào tay giặc rồi.

Chẳng biết qua bao lâu, ở thời điểm Soran gần như điên mất, Yukimura cuối cùng cảm thụ được sự biến hoá nơi đầu lưỡi. Khe mông bị nước bọt tẩm ướt, ở nơi ngón tay liên tục không ngừng xoa nắn dần dần xuất hiện khe hở. Yukimura kinh hỉ nhìn bé con xấu hổ kia từng chút một nhô đầu ra khỏi nơi ẩn nấp, anh không khắc chế được hôn Soran ── thì ra phải làm như vậy. . .

Sau khi Soran xuất hiện biến hóa, Yukimura bắt đầu lấy tay an ủi nơi đó. Anh nhận ra Soran khẩn trương, bởi vậy anh càng không ngừng hôn môi Soran, để cậu thả lỏng. Nhưng bé con kia quá ngượng ngùng, ngón tay an ủi không thể mang cho “cậu” cảm giác an toàn, thế nên động nhỏ cách “cậu” không xa cũng thật lâu không muốn mở. Cái hôn của Yukimura rời khỏi môi Soran, bắt đầu trượt xuống, nhưng anh cũng không lập tức tìm đến mục tiêu của mình, mà vừa thong thả vừa quá đáng làm chuyện xấu ở những chỗ nhạy cảm khác như cổ và ngực Soran, làm cho trong đầu Soran ngoài thấy nóng thì không hề có suy nghĩ gì khác.

Môi lần thứ hai đi tới trước mặt bé con, Yukimura trước tiên dùng đầu lưỡi vòng một vòng xung quanh “cậu”, khi bé con lại bắt đầu dũng cảm thò người ra phía ngoài, Yukimura dùng đầu lưỡi dẫn dắt “cậu” hoàn toàn lớn. Hoa hành như được tỉ mỉ tạo hình khẽ run rẩy mở rộng, Yukimura lật thân thể Soran lại, để cậu nằm nghiêng, sau đó anh tách hai cánh mông của Soran ra, liếʍ lên nơi đang chờ anh thưởng thức.

“Ưʍ. . .” Soran cắn gối đầu, không muốn tiếng kêu của mình bị người bên ngoài nghe được. Yukimura rất ôn nhu, so với những người khác, anh đã vô cùng ôn nhu rồi, nhưng mặc dù là như vậy, cậu lại vẫn cảm thấy sợ, nếu nói cậu sợ người nào, không bằng nói cậu sợ chính là cảm giác này. Khi cậu nghe được tiếng thở dốc của Yukimura, khi cậu cảm thụ được Yukimura ngậm lấy cậu nhỏ đã hoàn toàn mở rộng của mình vào trong miệng, khi cậu ý thức được đầu ngón tay của Yukimura bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể thì, cậu lại càng thêm sợ.

Chẳng biết vì sao, khi Soran đang run rẩy bất lực thì lại thấy được một ánh mắt, một đôi mắt cực nóng. Đó là đôi mắt mà cậu quen thuộc, mỗi con mắt đều nhìn cậu vô cùng chăm chú. Thân dưới bị khoang miệng của Yukimura bao vây, đôi mắt của Soran đột nhiên ươn ướt, trong óc kêu loạn, Soran lại nghĩ ánh mắt kia đang nhìn cậu, đang nói với cậu, đừng sợ.

“Seiichi. . . Đừng. . .” Soran lùi ra phía sau, kéo bản thân ra, chống lại ánh mắt thâm trầm của Yukimura, quay đầu lại, “Em. . . ưʍ. . . không. . . ra được đâu. . .” Lần trước làm với các anh lâu như vậy, hình như đến tận cuối cùng cậu mới ra được, sau đó thì hôn mê. Nhưng bây giờ cậu không muốn hôn mê, cậu. . . cậu phải khắc phục, khắc phục cảm giác làm cậu sợ hãi này.

“Itsuki, nguyện ý để anh ôm không?” Yukimura để Soran nằm thẳng, ngón trỏ gian nan ra vào ở cửa huyệt ướŧ áŧ nhỏ hẹp của Soran.

“Seiichi. . . Ôm. . . em đi. . .” Tay trái che mắt, Soran không dám nhìn chuyện sắp xảy ra kế tiếp.

“Itsuki, cảm ơn em.” Bên tai Soran cảm thụ được môi Yukimura, còn có tiếng cười nhẹ của anh.

Yukimura mỉm cười nhìn Soran trốn như đà điểu, khi đối mặt với tìиɧ ɖu͙© cậu xấu hổ và vô thố như vậy, mang theo không muốn và trốn tránh rõ ràng, nhưng lại vẫn nguyện ý để anh ôm, anh rất vui, chỉ là. . . Yukimura rút đầu ngón tay ra, nâng thân dưới của Soran lên, tiếp tục mở rộng, thật chặt, ở đây thật chặt. Anh chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh tiếp xúc thân mật như vậy với người này nhanh thế, anh cho rằng mình còn phải đợi rất nhiều năm, hôm nay, người này tự nguyện hiến thân, lực nhẫn nại của anh đang nhận được khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng.

Thân thể Soran nóng rực, nhưng không hề ra mồ hôi, Yukimura thì đã mồ hôi đầy người. Thật vất vả Soran mới miễn cưỡng dung nạp được hai ngón tay của Yukimura, Yukimura rốt cuộc không chờ nổi đến khi Soran hoàn toàn thích ứng. Tiền diễn tốn đủ hơn một tiếng đồng hồ, Yukimura cũng đã nhẫn nại tới cực điểm.

Soran nhìn ra sự thống khổ trên gương mặt khó nhịn của Yukimura, chân trái quấn lên thắt lưng Yukimura, Soran nhắm mắt im lặng mời mọc: sớm chết sớm siêu sinh. Có tệ mấy thì cũng không thể tệ bằng lần đầu tiên được. Trong tay Yukimura không có dầu bôi trơn, anh lấy nước làm ướt chính mình, sau đó đỡ lấy bản thân đặt tới cửa động đang phun ra mật nước của Soran.

Sự xâm nhập thong thả mê người làm Yukimura gần như muốn nổ tung, Soran cảm thấy hơi hơi đau đớn, hai tay cậu che trên mặt, nhắm chặt hai mắt, cầu khẩn Yukimura sẽ không kinh khủng như các anh trai.

“Itsuki, anh muốn nhìn em.” Thật vất vả mới tiến vào một phần ba, Yukimura đè thấp thân thể, giật cánh tay Soran ra, tiếp tục thống khổ tiến lên phía trước. Tầng tầng vách tường siết chặt vô cùng tiêu hồn, làm anh nghẹn đến phát đau. Nếu cứ như thế đầu hàng, tôn nghiêm nam tính của anh sẽ bị đả kích, Yukimura chỉ có thể dùng chuyện khác để phân tán lực chú ý ở thân dưới.

Soran cũng không chịu nổi, bị vật lạ xé mở thân thể, cảm giác nóng bỏng người làm cậu khổ sở. Mở miệng để Yukimura càng thuận tiện hôn mình, Soran còn đang suy nghĩ kế tiếp nên làm thế nào thì cảm giác được thứ đang xâm nhập trong cơ thể có chút thô bạo đâm vào trong.

“Ưʍ. . .” Soran nắm chặt cánh tay Yukimura, sau đó cậu nghe được Yukimura xin lỗi: “Itsuki, xin lỗi.” Rồi Yukimura cũng không cho Soran cơ hội đáp lại, kéo cả cậu và mình vào cơn bão du͙© vọиɠ.

Trong cơ thể Soran là một con rắn lớn đang va chạm một cách vô tình, ngoại trừ ôm chặt cơ thể như tấm gỗ di động trước người, hô lên sự khổ sở không cách nào kiềm chế, cái gì cậu cũng không làm được. Cảm giác chôn vùi từ đỉnh đầu đánh thẳng xuống, trên người Soran lấm tấm vô số những giọt mồ hôi của Yukimura, hoà lẫn với hương hoa Soran là hơi thở tìиɧ ɖu͙© nồng đậm.

Yukimura luôn nói với mình phải ôn nhu một ít, nhưng khi toàn bộ của anh còn chưa vào hết trong cơ thể Soran, anh đã không thể điều khiển được du͙© vọиɠ của mình. Thứ cứng rắn của anh giống như được hơn mười cái miệng bao lấy chặt chẽ, sau khi phát lại có thể ngay lập tức trọng chấn hùng phong, đến anh cũng phải kinh ngạc về sự bền bỉ của mình.

Dưới ánh sáng nhu hoà của ngọn đèn, thân thể phó mặc cho anh “bắt nạt” nhu nhược nằm trên tấm đệm tuyết trắng, lay động, rêи ɾỉ theo từng lần di chuyển của anh, những nụ hoa màu hồng lần lượt nở ra trên người Soran, tất cả đều mang hương vị của anh. Thân thể sợ lạnh nóng rực lên trong tay anh, đôi con ngươi luôn mang cười kia lúc này lại khiến người ta chìm đắm, mà sự phong tình này thì không phải ai cũng có thể nhìn thấy được.

Trong sự co rút điên cuồng làm Soran gần như tan vỡ, Yukimura trút toàn bộ tinh hoa không giữ lại một giọt vào trong cơ thể Soran. Sau khi giọt cuối cùng trút vào, Yukimura lập tức rời khỏi thân thể Soran, anh sợ thêm một lúc nữa là anh lại nhịn không được. Hiện giờ đang ở đại trạch, anh không thể quá buông thả mình.

Chạm lên hoa hành vẫn ngượng ngùng kiên quyết của Soran, Yukimura chậm rãi vuốt ve, nơi này vẫn chưa thả ra một lần nào.

Một tay Soran vô lực đặt lên bàn tay Yukimura đang vuốt ve mình, “Đủ. . . Được rồi. . .” Yukimura hôn Soran, buông cậu ra, sau đó kéo chăn che kín hai người.

“Itsuki, có khỏe không?” Xoa thân thể liên tục run rẩy của Soran, Yukimura hỏi.

“Không sao. . . Tốt lắm. . .” Soran gối lên vai Yukimura, nơi vừa bị Yukimura xâm nóng nóng tê dại, mơ hồ có cái gì chảy ra, làm cậu ướŧ áŧ. Soran nhắm mắt, mê muội trong đầu làm cậu muốn ngủ, thế nhưng thân thể nóng hổi lại khiến cậu khó chịu.

“Itsuki, không nên nhẫn nhịn.” Yukimura lại sờ lên hoa hành của Soran, chuẩn bị ra tay. Soran co rúm lại một chút, nâng chân, thấp giọng nói: “Từ bỏ. . . Từ bỏ. . .” Yukimura liền lập tức buông ra, xem ra anh phải bỏ thời gian hỏi những người khác một chút, thân thể của Soran khi nào mới có thể phát tiết.

Yukimura cũng không phải người miệt mài, từ lúc tiếp quản sản nghiệp gia tộc tới nay, mặc dù đã có vài lần kinh nghiệm nhưng luôn dừng lại đúng lúc, sẽ không giống như hôm nay. Nếu như không phải hoàn cảnh có chút không an toàn, đêm nay Yukimura sẽ không để người trong lòng nghỉ ngơi.

Cứ như vậy ôm Soran bình tĩnh nửa giờ, Yukimura phát hiện Soran đã ngủ trong lòng anh. Trên người vẫn nóng hổi, ửng đỏ như trước, nhưng hoa hành vừa chạm vào bắp đùi Yukimura đã thong thả chậm chạp rụt trở lại. Yukimura sờ lên mật huyệt của Soran, phát giác nơi đó cũng đã khép kín, trong lòng anh kinh ngạc: thân thể người này thực sự thần kỳ.

Chỉ là. . . Nghĩ tới cái gì, bụng Yukimura đột nhiên nóng lên, du͙© vọиɠ lại lần nữa tăng vọt. Yukimura nhẹ nhàng xoa bên ngoài mật huyệt ướŧ áŧ của Soran, thứ kia của anh hình như vẫn còn ở lại trong cơ thể người này.

Gọi người đến đổi đệm giường, Yukimura ôm Soran đi vào phòng tắm sát vách, lần sau anh nhất định phải làm cho người này cùng mình lêи đỉиɦ.

… . .