Soran ở một mình trong phòng trầm tư, một lúc lâu sau cậu ra khỏi phòng, ngoài cửa Fuji, Anthony và Hall lo lắng nhìn cậu.
“Anh, các anh đã về rồi.” Soran tiến lên, ôm lấy hai người, trên mặt không hề có gì khác thường.
“Baby, đã xảy ra chuyện gì?” Anthony hỏi. Nhận được điện thoại của Fuji, họ liền gọi ngay cho Yukimura, nhưng không cách nào liên hệ được với đối phương, bọn họ đoán bên Yukimura đã xảy ra chuyện, chính xác là nhà của anh đã xảy ra chuyện.
“Shusuke, có thể giúp em tìm được Sanada Genichirou không?” Soran nhìn về phía Fuji. Fuji nhìn đôi mắt cười ôn hoà của cậu, cũng cười theo, “Đương nhiên là được.” Sau đó Fuji cấp tốc xuống lầu.
“Baby? Mẹ Yukimura đã nói gì với em?” Anthony nâng mặt Soran lên, trong mắt là tức giận.
Soran kéo cổ đại ca xuống hôn môi anh: “Anh, sau Giáng Sinh em muốn đến Nhật Bản, một mình.”
“Không được.” Hall kéo Soran vào trong lòng, trầm giọng nói, “Baby, chuyện này anh sẽ giúp em giải quyết, Nhật Bản còn lạnh hơn Anh nhiều, em sẽ không chịu nổi mất.”
“Anh,” hai tay Soran sờ lên hai gò má của nhị ca, đột nhiên phát hiện mình chưa bao giờ nhìn kỹ anh trai, “Anh, nếu như daddy mommy bắt anh rời khỏi em, anh sẽ rời đi sao?”
Môi bị dùng sức cắn, Soran nghe được câu trả lời thuyết phục của hai anh trai: “Không ai có thể làm bọn anh rời khỏi em, Thượng đế cũng không được.”
Soran cảm thụ được hạnh phúc, cậu nói: “Anh, em chỉ có một, em sẽ không sinh con, những thứ ngăn cản chúng ta bên nhau sẽ rất nhiều, đúng không?”
Anthony và Hall không nói gì. Từ dưới lầu đi lên, Fuji đứng cách Soran vài bước, sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu. Soran vươn tay với anh, Fuji bước nhanh tới, nắm lấy.
“Itsuki. . .” Lời Fuji muốn nói bị Soran ngăn lại.
“Cho dù em có trốn thế nào, cho dù em có bao nhiêu lý do hợp lý, cho dù là các anh, hay là Shusuke, Kunimitsu, Seiichi, Ryoma, Keigo, các anh đều sẽ tìm được em, phủ quyết hết sự hợp lý của em.” Soran cười thật sâu, chủ động hôn môi ba người, “Thế nên, em sẽ không bỏ chạy nữa. Cho dù trở lực này vĩnh viễn tồn tại, em cũng sẽ không rời khỏi các anh nữa.”
“( Itsuki )Baby. . .” Soran nói làm ba người thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lo lắng nhất chính là cậu lại suy nghĩ linh tinh.
“Thế nên, em phải đi Nhật Bản, đi tìm Seiichi. Dù cho chỉ có thể thấy anh ấy một lần, em cũng phải nói với anh ấy, em sẽ không trốn nữa, em đợi anh ấy đến Luân Đôn tặng quà Giáng sinh cho em.” Cậu phải đi, cậu phải làm Seiichi an tâm, để Seiichi không cần lo lắng, từ từ sẽ ổn.
“Nói như thế, anh không đáp ứng em là không được?” Anthony bất đắc dĩ thở dài, bàn tay ôn nhu đánh cái mông Soran một chút. Lần này, đà điểu lựa chọn đối mặt, làm anh mừng rỡ.
“Shusuke bọn họ cũng muốn quay về Nhật Bản, có họ ở bên các anh không cần lo lắng, em nhất định sẽ không bị lạnh đến ốm đâu. Có phải không, Shusuke?” Soran nháy nháy mắt mấy cái với Fuji, tìm kiếm sự “che chở” của anh.
Fuji cười, lập tức nói: “Anthony, Hall, các anh cứ yên tâm giao em ấy cho chúng tôi đi.” Itsuki của họ bắt đầu thực sự trưởng thành rồi.
Trong lòng Soran nói: Seiichi, nếu như anh yêu em, vậy anh sẽ không làm ẩu, em tin tưởng anh.
… . . .
“Tích tích tích. . .” Thu kiếm gỗ lại, Sanada đi tới bên điện thoại di động, cầm lấy, vì dãy số xa lạ mà kinh ngạc.
“Sanada Genichirou.”
“Sanada, xin chào. Tôi là. . . Ogihara Aitsuki, không biết anh còn nhớ tôi không.”
Hai mắt Sanada mở to, bàn tay siết chặt, làm sao hắn có thể quên người này được. . .”Yukimura nói cho tôi biết cậu đã trở về… Cậu có khỏe không?”
“Tôi khoẻ, anh thì sao?”
“Tôi cũng rất tốt.”
Sanada ngồi xuống, hắn đại khái đoán được vì sao đột nhiên đối phương lại gọi điện thoại cho hắn.
“Sanada, anh có thể gặp Seiichi không?”
“Có thể.”
Sanada đứng lên, rời khỏi đạo trường. Nhà Yukimura và nhà Sonohoka sắp có đám hỏi, hắn biết người Yukimura thích là ai, chỉ là không nghĩ tới người này sẽ tìm đến hắn.
“Sanada, tôi có thể nhờ anh chuyển tới Seiichi một câu không?”
“Được.” Bước chân của Sanada chậm lại.
“Nói cho anh ấy, sau lễ Giáng sinh tôi sẽ tới Nhật Bản, trước đó, anh ấy phải cố gắng tự chăm sóc mình cho tốt.”
“… Được.”
Sanada dừng chân, “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện riêng tư không?”
“Có thể.”
“Cậu có yêu Yukimura không?” Cậu có yêu họ không?
Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở bình ổn của một người, Sanada kiên trì đợi, khoảng chừng năm phút sau, đối phương mở miệng: “Tôi rất nhớ anh ấy.”
“Tôi đã biết.” Sanada lại bắt đầu đi, “Tôi lập tức đi tìm Seiichi.”
“Cảm ơn anh, Sanada.”
“Trước khi đến hãy gọi điện báo cho tôi biết, tôi tới sân bay đón cậu.”
“Cảm ơn, tôi sẽ gọi.”
Ngắt điện thoại, Sanada đi vào trong phòng của mình, đôi mắt lóe lên.
… . . .
“Cậu chủ, cậu Sanada tới.”
Cửa bị đẩy ra, một cô gái quỳ ở ngoài cửa nói, lập tức, Sanada đi vào, cửa bị đóng lại.
Trong phòng, Yukimura mặc kimono màu đen, đang ngồi hướng mặt vào tường xoay người lại, trên tatami* ngoài một cái bàn nhỏ và một tủ quần áo, cái gì cũng không có.
* Tatami (kanji: 畳:) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami.
Yukimura ngồi bên cạnh bàn, rót cho mình và Sanada một chén trà, là trà hoa cúc.
“Mẹ tôi phái cậu tới làm thuyết khách à?” Yukimura bình tĩnh hỏi. Tuy rằng bị giam lỏng ở nhà nhưng anh cũng không có một tia táo bạo nào, nếu như không phải anh hỏi như thế, người khác sẽ cho rằng anh đã thỏa hiệp rồi.
Sanada không nói gì, nhấp một ngụm trà, sau đó nhúng ngón trỏ vào nước trà, viết trên bàn: Ogihara nhờ tôi tới tìm cậu. Ngoài phòng có rất nhiều vệ sĩ, đến điện thoại hắn cũng không thể mang vào được.
Hai mắt trầm tĩnh của Yukimura xuất hiện tia sáng, anh vừa định mở miệng, lại học Sanada, vội vàng viết xuống: Em ấy thế nào rồi? Yukimura muốn hỏi nhất chính là có phải người kia lại muốn trốn tránh rồi không.
Sanada tiếp tục viết: cậu ấy nhờ tôi nói với cậu, sau lễ Giáng Sinh cậu ấy sẽ đến Nhật Bản gặp cậu, bảo cậu hãy tự chăm sóc mình cho tốt.
Yukimura kích động nhìn dòng chữ Sanada viết xuống, sau đó nhắm chặt hai mắt, chờ khi anh lại mở mắt ra thì trong mắt đã tràn đầy mong muốn. Anh chạm lên câu nói mà Sanada viết kia, không nỡ nhìn những dòng chữ này biến mất.
“Sanada, giúp tôi nói với em ấy, ngoài em ấy, tôi sẽ không đính hôn với bất kì kẻ nào.” Yukimura viết. Từ ngày anh quyết định thích người kia, anh cũng đã nghĩ đến những trở ngại sau này phải đối mặt. Hiện tại, anh sẽ càng không khuất phục.
Sanada gật đầu, đứng lên: “Tôi đi đây.”
“Sanada, ” Yukimura cũng đứng lên, im lặng nói: cảm ơn. Câu cảm ơn này bao hàm rất nhiều ý tứ.
Sanada không nói gì đã đi, Yukimura ngồi trở lại, liên tục viết trên bàn chữ “Itsuki”. Kế hoạch của anh cũng nên sửa chữa một chút rồi.
… . .
… … . .
Nước Anh, Luân Đôn, trang viên Douglas
Chín giờ tối, một người vừa mới vào biệt thự đã bị ôm lấy rồi.
“Không phải nói ngày mai mới đến sao?” Soran kinh hỉ nhìn Tezuka.
“Nhớ em.” Tezuka dán bên tai Soran thấp giọng nói, thành công làm sắc mặt người trong lòng hồng lên.
“Đến lúc nào vậy?” Buông Soran ra, Tezuka ôm gặp mặt Atobe, Ryoma một chút.
“Sớm hơn cậu một giờ.” Ôm Soran, Atobe nói, ánh mắt ra hiệu, Tezuka hiểu rõ.
“Em đang nấu cháo thịt, em vào bếp nhìn một chút.” Ôm lò ấm, Soran đi cùng mẹ vào bếp. Cậu vừa đi, ba người sắc mặt nghiêm túc đi lên lầu ba. Trong thư phòng của Anthony, anh và Hall với Fuji đã chờ sẵn ở đó.
“Baby, mẹ của Yukimura đã nói gì với con?” Trong bếp, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Fujika liền hỏi. Đang ngồi bên bàn trong bếp uống trà, Ken buông tờ báo trong tay.
“Daddy, mommy, làm một người mẹ, bác ấy không thể không lo lắng chuyện này.” Soran nhìn cha mẹ nói, “Chuyện của con vốn là một chuyện khiến người khác không thể chấp nhận, cho dù là từ phương diện nào.”
“Baby, nếu như Yukimura không thể giải quyết, vậy cậu ta cũng không có tư cách ở bên cạnh con.” Ken là một người tuyệt đối cưng chiều con, đâu thể dễ dàng tha thứ khi người khác bắt nạt con hắn.
Soran lập tức ngồi xuống bên cạnh cha, nói: “Daddy, chuyện này nhất định Seiichi có thể giải quyết tốt. Con tin tưởng anh ấy.” Bọn họ chưa bao giờ làm cậu phiền lòng.
“Vậy vì sao con còn muốn đi Nhật Bản?” Fujika không tán thành nói, “Thể chất của con sợ lạnh như thế, mommy không đồng ý con đi. Nếu Seiichi có thể giải quyết tốt, con không cần phải chạy đến Nhật Bản nữa.”
“Mommy, con chỉ làm một việc con nên làm thôi. Con không muốn lúc nào cũng trốn dưới đôi cánh của họ, chỉ biết nhận sự cố gắng của họ. Mommy, con không muốn làm một người ích kỷ như vậy. Hơn nữa. . .” Soran mỉm cười, thoáng xấu hổ nói, “Con nhớ anh ấy, nếu bây giờ anh ấy không tới được, vậy con phải đi gặp anh ấy thôi.”
Nghe con trai nói như thế, Fujika và Ken cũng không phản đối nữa, hạnh phúc của con trai đối với bọn họ mà nói mới là quan trọng nhất.
“Baby, lần này không thể về Nhật Bản quá lâu, daddy sợ thân thể của con không chịu nổi.” Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của con trai, Ken hạ lệnh.
“Vâng, thưa sếp.” Vợ chồng hai người bị kiểu chào theo nghi thức quân đội của con trai chọc cười. Họ bọn họ cũng tin tưởng, Yukimura sẽ xử lý tốt chuyện này.
… . . .
“Ưʍ. . . A. . . Kunimitsu. . .”
Ở dưới thân Tezuka, thân thể nóng rực của Soran thừa nhận một trận mưa hôn rơi xuống người. Ở dưới bụng, thứ cứng rắn của Tezuka đang ma sát vào cậu. Thân dưới trơn nhẵn vẫn chưa xuất hiện bất cứ cái gì khác thường, Tezuka cũng không tận lực kɧıêυ ҡɧí©ɧ nơi đó, chỉ là khi bàn tay lướt qua thì nhẹ nhàng xoa nắn trong chốc lát.
“Itsuki, anh rất vui.” Cho dù là ở trên giường, cho dù là trong thời khắc tình cảm mãnh liệt như vậy, Tezuka ngoài đôi mắt tràn đầy lửa dục, thanh âm có chút khàn khàn thì trên mặt vẫn nghiêm túc trầm ổn như trước.
“Vui vẻ. . . vì sao?” Ngón tay bất an run rẩy mãi, Soran mới cẩn thận chạm tới vật cứng của Tezuka. Ngay tiếp theo, Tezuka liền thở gấp, làm cho Soran thật vất vả mới chuẩn bị tốt tâm lý lại sợ hãi, rụt tay trở về.
“Tiếp tục.” Tezuka hạ lệnh, gương mặt Soran đỏ bừng, chậm rãi đưa tay dò xét, cậu vừa chạm tới nơi không hề nhỏ hơn so với các anh kia, thân thể liền không nhịn được run lên. Cậu bị làm hư rồi, vì mấy cái phim tình sắc kia, còn có các anh nữa.
“Itsuki.” Giọng nói của Tezuka làm Soran chỉ nghe thôi cũng có thể bốc cháy.
“Anh rất vui vì lần này em không trốn nữa.” Tezuka ma sát lòng bàn tay Soran, nói tiếp lời lúc trước.
“Em thừa nhận. . . Uh. . .” Ngực bị cắn trúng, hơi thở của Soran càng thêm bất ổn, “Thừa nhận. . . Có đôi khi, em tương đối giống đà điểu. . .” Cố lấy hết dũng khí, Soran thăm dò tới nơi đó của Tezuka, khiến cho Tezuka hít vào thật sâu, điều này làm cho Soran có cảm giác như là nô ɭệ được vùng lên vậy.
“Fuji nói em có thể làm.” Tezuka giữ lấy tay Soran, để cậu nắm lấy cái của mình mà chuyển động.
Thân thể Soran hồng phấn diễm lệ, rũ mắt, không dám nhìn Tezuka, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Anh chờ em.” Tezuka hôn lên thân thể toả hương của Soran, động tác phần eo nhanh hơn.
“Kunimitsu. . .” Hai tay Soran giữ chặt Tezuka, mở miệng để cái lưỡi bá đạo xâm nhập vào, trong hơi thở tràn đầy hương vị của Tezuka, “Ưʍ. . . Kunimitsu. . . Chờ em. . .” Cậu thích hôn môi, thích ôm nhau, như bây giờ thật tốt.
“Ưʍ. . .” Hồi lâu sau, động tác của Tezuka chậm lại, bụng Soran bị dịch thể nào đó làm dơ. Nhưng môi lưỡi của cậu và Tezuka vẫn quấn chặt vào nhau.
Tách ra, mang theo sợi chỉ bạc tràn ngập tình sắc, Tezuka mở miệng: “Itsuki, nhớ anh không?”
Dáng vẻ Soran lúc này tràn ngập xuân tình: “Nhớ, rất nhớ.”
Tezuka thoả mãn rồi, khóe miệng cong lên. Soran chìm đắm luôn trong nét cười khó gặp này.
Đêm khuya, Soran trầm ngủ trong lòng Tezuka. Cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, sau đó đóng lại. Một người nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường, chui vào trong chăn. Tezuka tỉnh lại, cũng không nhìn người đến là ai, rút cánh tay bị Soran gối lên ra, xuống giường.
“Em ấy vừa mới ngủ.” Thấp giọng nói một câu, Tezuka đẩy một cánh cửa khác trong phòng ngủ ra, bên kia cánh cửa rõ ràng là một phòng ngủ khác, Tezuka đi vào, đóng cửa.
“Ưʍ. . .” Ngủ say, Soran mơ thấy có người hôn cậu, vuốt ve cậu, nhưng cậu quá mệt mỏi. Tay của người nọ vô cùng ôn nhu, mơ hồ có thể cảm giác được trong lòng bàn tay có những vết chai thật dày.
“Ư. . .” Hai chân bị tách xa nhau, Soran không chút sức lực, mặc người tuỳ ý sắp đặt.
“Backy.” Người đang vuốt ve vậu ghé vào lỗ tai cậu gầm nhẹ, Soran nắm lấy một tay người nọ, tiếp tục ngủ say.
Người nọ cũng không định đánh thức cậu, một mình tự túc hưởng thụ món ngon. Khi anh đã lăn qua lăn lại đầy đủ tương đối, Soran đã kiệt sức từ lâu, ngủ say như chết.
Cánh cửa ở một bên phòng ngủ lại bị đẩy ra, Tezuka ra ngoài lúc nãy giờ lại trở về, sau đó nằm xuống bên trái trống không của Soran, phía bên phải là Ryoma đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bộ dạng trông có vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái.
“Đội trưởng, nhà anh không có vấn đề gì chứ?” Ryoma hỏi.
Tezuka nhắm mắt nhẹ nhàng chạm lên thân thể trần trụi của Soran, trên đó nở rộ thật nhiều đóa hoa mai. “Sẽ không.” Buổi tối bọn họ đã thảo luận, chuyện của Yukimura là ngoài ý muốn, sẽ không có lần thứ hai.
“Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng Atobe, dù sao phía sau anh ta vẫn còn có một tập đoàn Atobe.” Ryoma mở to hai mắt, cau mày.
“Atobe sẽ không để chuyện không hoa lệ này xảy ra trên người cậu ta đâu.” Tezuka nói.
Ryoma quay đầu nhìn anh, lông mày giãn ra, “Cũng đúng.” Ngáp một cái, Ryoma vươn tay lên tắt đèn bàn, “Buồn ngủ quá.” Ôm Soran, Ryoma lẩm bẩm.
Năm phút sau, trên giường không còn tiếng nói chuyện. Soran lại bắt đầu nằm mơ, trong mơ, cậu lại bị quái thú truy đuổi, mà quái thú không chỉ có hai.