Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 41: Buông xuống

Lễ Giáng Sinh sắp đến, bên ngoài các cửa hàng đều đã đặt cây thông Nô-en, ông già Nô-en cùng tất cả mọi vật dụng và trang trí có thể tô đậm ngày sinh của Chúa. Trong khu mua sắm cực kì xa hoa, một người con trai đeo kính, thần sắc nghiêm túc lạnh lùng có chút không quá hòa hợp ra vào các cửa hàng cao cấp tỉ mỉ lựa chọn quà tặng, thỉnh thoảng sẽ kí tên cho một fan hâm mộ nào đó đủ dũng khí tiến lên, nhưng anh cự tuyệt chụp ảnh chung, lý do là trong ngày hôm nay anh phải chọn được quà tặng cho lễ Giáng Sinh.

Tezuka rất ít khi giống như ngày hôm nay, đi dạo khu phố trung tâm để mua sắm như vậy. Quần áo của anh trên cơ bản đều là trực tiếp đặt hàng, ra ngoài cùng lắm chỉ mua mấy thứ vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Tuy rằng Tezuka không quen với những hoạt động như thế này, nhưng ngày hôm nay anh cũng cam tâm tình nguyện chạy đến đây để chọn quà cho lễ Giáng Sinh. Nhưng anh đã đi ba giờ rồi, vẫn không chọn được món quà nào hợp ý. Day day khóe mắt chua xót, Tezuka nghĩ mình nên đến nơi khác.

“Hội trưởng?”

Nghe được có người gọi mình, Tezuka quay đầu lại, là Katherine Turk. Katherine Turk không ngờ sẽ gặp được Tezuka ở một nơi thế này. Khi cô nhìn thấy người con trai có chút mệt mỏi đang đứng phía trước kia, cô kinh ngạc cực kỳ.

“Katherine.” Tezuka gật đầu.

“Hội trưởng đến đây mua quà Giáng sinh sao?” Katherine Turk đi lên trước hỏi. Halloween, Tezuka đến New York với thái độ khác thường. Cô nhờ bạn của mình đến sân bay kiểm tra, nhưng không thấy có người đến đón anh, điều này làm cho cô yên tâm không ít. Thế nhưng từ sau sự kiện hôn môi kia, sự băng giá của Tezuka đã bắt đầu hòa tan, tất cả mọi người có thể cảm nhận được Tezuka đã thay đổi. Là cái gì đã làm anh thay đổi như vậy, là “người kia” sao?

“Ừ.” Tezuka đơn giả trả lời.

Katherine Turk thấy hai tay Tezuka trống trơn, hiểu ý cười nói: “Có phải hội trưởng không biết nên mua cái gì đúng không?”

“Ừ.” Tezuka mò lấy điện thoại di động trong túi tiền, nghĩ xem có nên gọi điện hỏi ý kiến Fuji hoặc Yukimura một chút không.

“Cần em hỗ trợ không?” Katherine Turk giơ lên chiến lợi phẩm của mình, hỏi. Cô muốn biết, là ai có thể làm người con trai này phải chú ý như vậy.

“Cảm ơn. Tôi sẽ đến Elsa xem tiếp.” Tezuka uyển chuyển cự tuyệt. Nếu không thể tiếp nhận đối phương, vậy tốt nhất là giữ khoảng cách.

Tuy rằng Katherine Turk đã đoán được Tezuka sẽ cự tuyệt, nhưng Tezuka không hề suy nghĩ đã trả lời làm cô có chút không nhịn được, bầu không khí rơi vào lặng yên.

Tiếng chuông điện thoại là vũ khí tốt nhất để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, lúc này cũng thế. Điện thoại của Tezuka vang lên, anh chỉ về quán cà phê ở một phía, Katherine Turk kinh hỉ nhìn về phía anh, sau đó theo Tezuka đi vào.

Tezuka ngồi xuống, sau đó mới nghe điện thoại. Đây là lần đầu tiên Katherine Turk có thể ngồi riêng với Tezuka, tuy rằng đối phương không có ý gì với cô, nhưng cô vẫn cực kì vui vẻ.

“Tezuka, là tôi, Yukimura.”

“Khi nào thì cậu đi?” Tezuka hỏi, ngón tay gõ vào cà phê Blue Mountain trên menu, sau đó ra hiệu cho Katherine Turk tùy ý chọn.

“Tôi sẽ bay chuyến tám giờ tối nay. Cậu thì sao? Khi nào thì đến? Ryoma và Atobe đã lên máy bay rồi.”

“Ngày mai, đại khái buổi tối sẽ tới.” Tezuka nói với Yukimura, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp tục xem xét cửa hàng bên đối diện, không chú ý tới Katherine Turk vì lời anh nói mà hơi biến sắc mặt.

“Cậu đã chuẩn bị quà Giáng sinh cho Itsuki-chan chưa?” Yukimura hỏi.

Tezuka thở dài, “Vẫn chưa.” Điện thoại truyền đến tiếng Yukimura cười khẽ.

“Tôi nghĩ cậu mua cái gì Itsuki-chan cũng sẽ thích.” Yukimura nói.

“Tôi biết.” Trong mắt Tezuka xẹt qua một tia ôn nhu, làm Katherine Turk ngồi đối diện rung động mãnh liệt.

“Vậy mai gặp.”

“Mai gặp.”

Tezuka cúp điện thoại.

Katherine Turk muốn biết người gọi điện thoại cho Tezuka là ai, có phải là người đã làm Tezuka thay đổi không. Tezuka gọi cà phê, nhưng không uống, anh chỉ ngửi mùi thơm tinh khiết của cà phê, nghĩ đến người nào đó cũng “uống” cà phê như vậy.

“Hội trưởng. . .” Katherine Turk vừa lấy đủ dũng khí để hỏi, điện thoại của Tezuka lại vang lên. Mà lần này Tezuka vừa nhìn tên người gọi đến, ánh mắt lại trở nên vô cùng ôn nhu. Katherine Turk lập tức ý thức được người mà các cô muốn tìm chính là người này!

“Tezuka Kunimitsu.” Nghe điện thoại, Tezuka rũ mắt tránh khỏi sự tìm tòi của Katherine Turk.

“Đội trưởng, là em.” Soran vẫn đang nằm trên sô pha, trên người quấn thảm lông dê. Chẳng qua trên mặt lại đang treo một nụ cười “âm hiểm”.

“Đội trưởng?” Lông mày Tezuka nhíu lại, “cậu” hẳn là biết anh đang muốn nghe cái gì nhất.

“Xin lỗi, ” Soran cười nói, “Hẳn là ‘đội trưởng cây táo’ mới đúng.” Trêu chọc.

Có Katherine Turk ở đấy, Tezuka cẩn thận không gọi tên Soran, nói: “Sai rồi.”

“Sai rồi?” Soran giả vờ hỏi người bên cạnh, “Shusuke, lẽ nào đội trưởng lại đổi tên rồi?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười rõ ràng của Fuji, ý tứ là đang ngồi xem kịch vui.

Lúc này Tezuka đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm trên mặt đối phương rồi, trong mắt hiện lên yêu thương, tay phải chạm nhẹ vào cốc cà phê, nghĩ xem mình đã làm cái gì chọc đối phương không vui rồi.

“Kunimitsu.” Phát tiết xong, cuối cùng Soran không trêu đùa đối phương nữa, gọi lên cái tên đối phương muốn nghe nhất.

“Có chuyện gì?” Tezuka hỏi, lại thấy hối hận vì sao mình không đặt vé máy bay ngay hôm nay.

“Khi nào mới đến?” Trong lời nói mang theo tưởng niệm.

“Ngày mai.” Tezuka không thể nhẫn nại không gọi tên đối phương nữa, đứng dậy gật đầu xin lỗi Katherine Turk, đi tới một góc vắng vẻ trong quán cà phê, “Itsuki.”

“Đã chuẩn bị quà Giáng sinh cho em chưa nào?” Soran không chút khách khí hỏi.

“Anh đang chọn.” Tezuka hỏi, “Itsuki muốn cái gì?”

“Em muốn. . .” Soran chăm chú suy tư, sau đó nói, “Muốn một cây táo tên là Tezuka.” Câu trả lời này thoả mãn Tezuka, cái miệng của anh liền cong lên mấy độ.

“Còn muốn cái gì không?”

“Muốn ăn cháo mà trước đây Kunimitsu nấu cho em, cái lần em bị bệnh vì ăn hải sản ấy.”

Tezuka hít một hơi thật sâu, nói: “Anh muốn ăn trứng gà sốt tương Itsuki-chan làm.”

“Vậy Kunimitsu mau tới đi.” Soran giục.

“Được, anh lập tức đến.” Tezuka cúp điện thoại, anh biết mình nên chuẩn bị quà gì rồi.

Trở lại vị trí, Tezuka gọi bồi bàn thanh toán. Katherine Turk cười có chút mất tự nhiên hỏi: “Buổi chiều hội trưởng còn muốn tiếp tục chọn quà không?” Cô đã xác định rồi, đối phương chính là người đã làm Tezuka thay đổi.

“Không chọn nữa.” Tezuka nói, “Cần tôi đưa cô về không?”

Katherine Turk lắc đầu, “Em còn chưa mua xong, cảm ơn hội trưởng.”

Tezuka gật đầu, sau đó chào từ biệt. Sau khi anh đi, nụ cười của Katherine Turk biến mất, nhìn cốc cà phê Tezuka không hề động tới, nước mắt tuôn rơi.

Bước chân Tezuka vội vã đi về phía bãi đỗ xe, đi ngang qua một cửa hàng quần áo cho nam, anh liền rẽ vào. Sau đó rất nhanh chọn được một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, bảo nhân viên cửa hàng gói vào, anh liền bấm một cú điện thoại.

… . .

Nhật bản Tokyo

Tháng 12 ở Nhật Bản vô cùng lạnh, nhưng lễ Giáng Sinh thì không hề có biên giới, đường phố Tokyo nơi nơi tràn ngập bầu không khí ngày lễ. Trong nhà trọ của mình, Yukimura nghe điện thoại xong liền trở lại phòng ngủ tiếp tục thu dọn hành lý, lúc này chuông cửa vang lên, Yukimura nghi hoặc đi ra mở cửa.

“Mẹ?” Người đến làm Yukimura rất kinh ngạc.

Yukimura Rika đi tới ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, Yukimura rót trà nóng cho mẹ, ngồi xuống đối diện.

“Seiichi, con lại muốn đi Luân Đôn à?” Yukimura Rika hỏi, trên gương mặt trung tuổi được bảo dưỡng thoả đáng có chút nghiêm túc.

“Đúng vậy, mẹ, con đã đáp ứng sẽ ở bên em ấy trong lễ Giáng sinh.” Gương mặt giống mẹ của Yukimura Seiichi cũng nghiêm túc như vậy.

“Seiichi, mẹ đã mời cả nhà Harumi đến Kanagawa rồi. Làm cậu chủ của nhà Yukimura, con phải có mặt.” Yukimura Rika nghe thấy tiếng “em ấy” kia, thanh âm trở nên cứng rắn.

“Mẹ, con không thể đồng ý với mẹ. Con đã nói với mẹ rồi, Giáng Sinh con phải đi Luân Đôn.” Yukimura Seiichi cũng không vì thái độ của mẹ mình mà nhượng bộ, “Mẹ, em ấy sẽ là bạn đời của con, con sẽ không kết hôn với người phụ nữ khác.” Sau khi Soran trở về, anh không hề giấu diếm chuyện của anh và cậu.

“Seiichi, mẹ và ba con đều không đồng ý con ở cùng cậu ta. Tuy rằng cậu ta là người của gia tộc Douglas, nhưng cậu ta là con trai. Mẹ không thể tha thứ con trai của mẹ là đồng tính luyến ái, không thể tha thứ người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn nhà Yukimura. Cậu ta thậm chí không thể cho nhà Yukimura một người thừa kế!” Yukimura Rika cao giọng nói, hai tay nắm chặt chén trà, “Seiichi, nếu như để ông nội con biết, con sẽ bị tước tư cách thừa kế nhà Yukimura. Mẹ không thể để tình huống đó xảy ra được. Nếu như con không thích Harumi, vậy mẹ sẽ giới thiệu cho con cô gái khác của nhà Sonohoka, dù cho sau này con muốn nuôi tình nhân mẹ cũng không phản đối, nhưng cậu ta không được, tuyệt đối không được!”

Yukimura Rika nhìn qua mềm mại mỹ lệ, nhưng có thể trở thành phu nhân của một gia tộc đầy phức tạp như nhà Yukimura, được cha mẹ chồng yêu thích, làm cho chồng bà không nuôi tình nhân bên ngoài giống như những người đàn ông khác trong nhà Yukimura ── Yukimura Rika không hề nhu nhược như vẻ ngoài, sự kiên cường của bà có thể được nhìn thấy trên người đứa con trai độc nhất Yukimura Seiichi.

“Mẹ, con luôn kính yêu mẹ. Nhưng chuyện này, xin hãy tha thứ con không thể đáp ứng mẹ. Nếu ông nội biết thì có thể tước quyền thừa kế của con, thế nhưng mẹ ạ, ngoại trừ con, ông sẽ không thể tìm thấy ai có thể thừa kế nhà Yukimura đâu. Con cũng sẽ không cho ông cơ hội này. Còn việc người thừa kế. . . Con nhất định sẽ để lại người thừa kế cho nhà Yukimura.” Yukimura nghiêm chỉnh ngồi xổm trước mặt mẹ mình, thái độ kiên quyết.

“Seiichi, mẹ thừa nhận cậu ta rất đẹp. Nếu như con ở cùng cậu ta, với nhà Yukimura mà nói cũng có ích lợi rất lớn. Nhưng cậu ta là con trai, nếu như cậu ta là con gái, mẹ sẽ mang sính lễ đến Luân Đôn để cầu hôn cho con.” Yukimura Rika toát ra sự thương tâm của một người mẹ có đứa con trai “đồng tính luyến ái”, tuy rằng bà rất kiên cường, nhưng bà không thể chấp nhận được việc đứa con duy nhất của mình là đồng tính luyến ái.

“Hơn nữa, cậu ta không chỉ có mình con, cậu ta còn có Atobe, Tezuka. Cậu ta thậm chí còn hôn nhau với Tezuka ở Manchester. Seiichi, cậu ta chẳng qua chỉ có khuôn mặt đẹp, cậu ta vốn không hề chung thuỷ với con. Vì sao nhất định phải là cậu ta? Bởi vì khuôn mặt đó sao?” Đối với người con trai “xinh đẹp lẳиɠ ɭơ kia”, Yukimura Rika vô cùng không thích, cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ kia đã mê hoặc con trai của bà.

“Mẹ, con yêu em ấy, chỉ đơn giản như thế thôi. Em ấy không phải không chung thuỷ, là chúng con ép buộc em ấy tiếp nhận chúng con. Mẹ, mẹ có thể trách con, nhưng con không hy vọng mẹ hiểu lầm thậm chí vũ nhục em ấy.” Yukimura Seiichi lạnh lùng nói, sau đó khom người xin lỗi mẹ, đứng lên trở lại phòng ngủ nhét toàn bộ những thứ còn lại vào rương hành lý, chuẩn bị đi sân bay ngay tức khắc.

Yukimura Rika lặng yên ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà, khi con trai kéo hành lý phía sau đi tới cửa thì bà vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích. Ngay khi Yukimura mở cửa, vừa bước ra được một bước, đột nhiên có người từ bên cạnh nhảy ra, khi anh không hề phòng bị thì bổ cánh tay xuống gáy anh.

“Phu nhân.” Vệ sĩ đứng ở cửa cung kính gọi. Yukimura Rika đứng lên xoay người nhìn đứa con trai đã ngất đi.

“Mang nó về nhà chính ở Kanagawa, nghiêm túc trông coi, không được để nó liên hệ với bên ngoài.”

“Vâng.”

“Chuyện nhà Sonohoka đã làm xong chưa?”

“Đã xong, phu nhân, xin phu nhân yên tâm.”

Yukimura Rika đi tới bên cạnh con trai, ngồi xổm xuống, tìm được điện thoại di động trên người anh, sau đó xua tay bảo vệ sĩ mang người đi. Yukimura bị vệ sĩ khiêng đi, Yukimura Rika tìm trong điện thoại di động thấy số điện thoại của một người, bấm gọi.

“Xin chào, xin hỏi Soran có nhà không?”

“Xin hỏi bà là ai?” Quản gia hỏi.

“Tôi là mẹ của Yukimura Seiichi, Yukimura Rika.”

Jose cầm điện thoại đi lên phòng nghe nhìn ở lầu hai, đưa điện thoại cho Soran đang ngồi xem phim với Fuji: “Cậu út, là điện thoại của mẹ cậu Yukimura.”

Soran vừa nghe thì sửng sốt, nhận lấy, mặt Fuji hơi biến sắc.

“Chào bác gái.” Đây là lần đầu tiên Soran nhận được điện thoại từ người thân của mấy người họ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Xin chào, tôi là mẹ của Seiichi, Yukimura Rika. Rất xin lỗi, vốn hôm nay Seiichi muốn đi Luân Đôn, nhưng làm một người mẹ, tôi không hề hy vọng nó đi. Xin cậu hãy hiểu cho tâm tình của một người mẹ, tôi chỉ muốn con trai của mình được sống bình thường, không muốn thấy sau này nó phải hối hận rồi đau khổ.”

Nghe người phụ nữ trong điện thoại thương tâm nói những lời này bằng thanh âm nhu hoà cũng giống như mẹ mình, gương mặt Soran cứng ngắc hai giây, sau đó chậm rãi cười: “Cháu có thể hiểu được, rất xin lỗi vì đã làm bác khổ sở. Sei. . . Yukimura anh ấy có ở đó không ạ? Cháu có thể nói mấy câu với anh ấy không?”

“Nó về Kanagawa rồi. Sau Giáng Sinh nó sẽ đính hôn với con gái một nhà quen biết với nhà Yukimura. Tôi mong muốn cậu có thể tha thứ cho quyết định của tôi, nó là đứa con trai duy nhất của tôi.” Yukimura Rika cũng không muốn là địch với nhà Douglas, cho nên bà nói rất uyển chuyển, rồi lại kiên quyết.

Đính hôn. . . Tim Soran đau đớn một chút, nhưng vì đang chú ý đến tình trạng hiện tại của Yukimura nên cậu cũng không phát hiện sự khác thường này.

“Bác gái, cháu tôn trọng quyết định của bác, rất xin lỗi vì đã gây phiền toái cho bác.” Soran chẳng bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ gặp chuyện như vậy, cậu nghĩ mình nói gì cũng không được, đặc biệt khi đối phương lại là một người mẹ.

“Cảm ơn cậu.” Yukimura Rika nói xong, cúp điện thoại. Thái độ thân thiện và lý trí của cậu làm bà tán thưởng, nhưng đáng tiếc cậu là con trai, bà không thể đồng ý.

“Itsuki?” Fuji sờ lên gương mặt trắng bệch của Soran, lo lắng gọi cậu.

Soran nhìn về phía Fuji, môi giật giật, sau đó im lặng cười, “Không có gì, mẹ Seiichi nói anh ấy bị bệnh nhưng vẫn kiên trì muốn đến Luân Đôn, bác ấy gọi điện thoại bảo em khuyên anh ấy.” Soran đứng lên, rõ ràng có vẻ hoảng hốt nói, “Em đi gọi điện thoại cho Seiichi.” Không đợi Fuji đáp lại, Soran liền rời khỏi phòng nghe nhìn.

Jose lo lắng nhìn Soran rời đi, Fuji hỏi: “Jose, có thể tra được số điện thoại đó không?” Jose lập tức xuống lầu. Sau đó Fuji vội vàng bấm số điện thoại của Tezuka.

Điện thoại vang lên âm thanh báo tắt máy, Soran buông điện thoại. Thở ra một hơi thật dài, chuyện cậu lo lắng cuối cùng cũng vẫn xảy ra.