Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 37: Khúc nhạc dạo

Buồn chán nằm trên giường, Soran không biết đến khi nào mình mới có thể khôi phục. Cậu đã nằm gần một tháng, tuy rằng có thể nói có thể động đậy, nhưng vẫn không có nhiều sức lực lắm. Nhưng Soran cũng rất may mắn, có lẽ là đặc thù thể chất nên dù cậu đã mất gần hết sức mạnh nhưng vẫn không bị tổn thương quá lớn, may thật may thật. Chỉ là mấy người họ đều đi về rồi, Fuji thì ở trường học, các anh bận chuyện công ty, cậu có chút tịch mịch. Hiện tại là buổi trưa, đại ca phải đến tối mới có thể trở về.

“Backy, Devean tới, có muốn gặp không?” Fujika gõ cửa đi vào, hỏi đứa con trai đang nằm trên giường xem TV.

Soran nghĩ nghĩ một chút, mấy phút sau mới nhớ ra Devean mẹ nói là ai. “Mommy, để con xuống dưới đi.” Cậu không thích người xa lạ xuất hiện trong không gian riêng tư của mình. Hiểu rõ tính tình của cậu, Fujika tiến lên đỡ lấy bé con yếu ớt của mình. Lo lắng không biết có nên để Fuji ở lại nhà mình luôn không.

“Đêm nay nhị ca sẽ trở về ạ?” Soran hỏi. Cuối năm rất nhiều lễ trao giải lớn nhỏ làm Hall bận rộn đến mức không thể phân thân được.

“Nó nói sẽ cố gắng về sớm. Sáng nay nó còn oán giận với mẹ, nói mấy đứa hợp tác cùng ném hết chuyện công ty lại cho nó, làm nó không thể ở cùng con.” Fujika cũng có chút bất đắc dĩ, cuối năm không chỉ có con trai vội, ngay cả chồng nàng cũng rất vội, các loại xã giao và tiệc tùng không thể thoái thác làm Ken mỗi ngày khi rời giường đều là sắc mặt xám xịt.

Thở ra một hơi, mười phút sau Soran mới thong thả đi xuống dưới lầu. Khi cậu đi vào phòng khách phía bên phải thì Devean đang ngồi trong phòng lập tức khẩn trương đứng lên, đi tới dìu cậu. Soran tránh khỏi đυ.ng chạm của Devean, được mẹ trợ giúp ngồi vào sô pha. Fujika lập tức khoác cho cậu một tấm thảm lông dê thật dày.

“Xin lỗi, Soran, tôi chỉ muốn thăm cậu một chút, không nghĩ tới. . .” Thấy Soran suy yếu như vậy, Devean vì sự lỗ mãng gây phiền phức cho Soran mà áy náy thật sâu, vô cùng tự trách.

“Không sao đâu.” Soran cười, chỉ vào sô pha, bảo đối phương ngồi xuống, “Nằm một tháng, tôi cũng muốn đi xuống, tuy rằng cũng hơi mất sức một chút.” Ôm lấy gối sưởi, Soran mệt mỏi rũ mắt, Devean ngồi đối diện lo lắng nhìn cậu.

“Bác gái, bác sĩ. . . nói thế nào ạ?” Devean thu hồi ánh mắt, hỏi Fujika. Ngày hôm nay tuy rằng không ai ngăn cản hắn nhìn Soran, nhưng cảm giác bây giờ của hắn thật không tốt.

“Soran rất sợ lạnh, trận cảm lần trước làm tăng gánh nặng lên trái tim của nó, bác sĩ nói trước khi khoẻ lại nó phải nằm trên giường nghỉ ngơi.” Fujika mở miệng, Devean cực kì xấu hổ.

“Vậy chờ Soran đỡ hơn cháu sẽ trở lại thăm cậu ấy. Ngày hôm nay thực sự rất xin lỗi, cháu không ngờ tình trạng của cậu ấy lại tệ như thế.” Devean thực sự không có ý định ở lại thêm nữa, lập tức đứng lên muốn đi.

Đôi mắt sắp nhắm lại của Soran ráng hết sức lực mở ra, áy náy nói: “Làm phiền anh đến, tôi rất áy náy.”

Devean lắc đầu, để quà tặng lại, nói vài câu xin lỗi rồi đi.

Soran nằm trên sô pha, mỉm cười nhìn Devean rời khỏi. Fujika véo véo cái mũi của con trai: “Nghịch ngợm.”

“Ryoma bọn họ không thích con tiếp xúc nhiều với Devean.” Tinh thần của Soran so với vừa xong đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn ăn bánh pudding ── pudding Yorkshire ── loại mà Atobe thích ăn nhất.

“Baby, có chuyện mommy muốn hỏi con một chút.” Thần sắc Fujika mất tự nhiên, Soran giương mắt nhìn mẹ mình.

“Con. . . Các con phát triển đến giai đoạn nào rồi?” Mặt Fujika có chút hồng, nhưng làm mẹ, nếu chồng nàng không có ý định nói với con trai, vậy chỉ có thể để nàng nói thôi.

“Kiss.” Soran cũng không lo lắng quá mức, thành thực nói.

“Vậy. . .” Fujika bắt đầu uống trà, Soran không giải thích được, mommy muốn nói cái gì?

“Vậy. . .” Thấy hình như con trai thực sự không hiểu, Fujika không hề do dự: “Vậy con và mấy đứa nó. . . định làm đến bước cuối chứ?”

Soran hiểu ra, gật đầu, “Vâng.” Tuy rằng cậu không thể, nhưng cậu không định làm cha mẹ quá mức lo lắng về thân thể cậu. “Chờ con khoẻ lên rồi, con sẽ làm.” Một câu hai nghĩa.

Fujika lo lắng nói: “Baby, mommy lo lắng con sẽ chịu không nổi. Dù sao. . . trước không nói những người khác, Anthony và Hall có thể sẽ làm con rất vất vả.” Tâm tình của Fujika rất phức tạp, ba đứa con trai của nàng là người yêu, thế nhưng nàng cũng không muốn ngăn cản. Thượng đế đã rất nhân từ với nàng, việc nàng cần phải làm là giúp con trai mình được hạnh phúc.

Mặt Soran vì lời của mẹ mà đỏ rực, tuy rằng cậu không thể làm, nhưng hôm trước việc đại ca làm và nói với cậu làm cậu có chút sợ hãi. “Mommy, con sẽ chú ý mà, họ sẽ không làm con mệt chết đâu.” Soran chỉ có thể trấn an mẹ mình như vậy.

“Vậy là tốt rồi, mommy sẽ nói chuyện với chúng nó, để chúng kiềm chế một ít.” Thấy con trai tương đối tự nhiên, Fujika cũng không gò ép nữa, nói, “Baby, con yêu mấy đứa nó không? Nhất là Anthony và Hall, bọn chúng vẫn là anh trai của con.”

“Mommy, con yêu các anh. Còn tình yêu đó gồm những thành phần gì con cũng không muốn biết rõ ràng.” Soran mở miệng, chia sẻ bánh pudding với mẹ, “Mommy, các anh yêu con, con cần tình yêu của các anh. Cho dù là kiss hay là cơ thể con, nếu các anh muốn, con sẽ cho, cũng giống như ôm, với con mà nói không có bất kì cái gì khác biệt, chẳng qua chỉ là thân mật hơn một ít mà thôi.” Cảm kích ôm lấy người mẹ luôn cưng chiều cậu, Soran nói, “Mommy, tình yêu quá phức tạp, cũng quá dễ làm tổn thương người khác, thế nên con không muốn rối rắm vì nó, nhưng con biết mình không thể rời khỏi các anh, mà hiện tại, con cũng không thể rời khỏi họ. Mommy, con như vậy rất ích kỷ đúng không?”

“Không, đó không phải ích kỷ.” Fujika nghĩ đến thái độ vừa rồi của con trai với Devean, “Baby, con là người thiện lương, đối với người con coi trọng, con sẽ tận khả năng thỏa mãn yêu cầu của đối phương, cho dù yêu cầu này sẽ làm con khó xử. Anthony và Hall, còn có mấy người họ, đối với con mà nói đều là những người rất quan trọng, quan trọng đến mức con nguyện ý trao sinh mệnh cho chúng. Nhưng đây là tình yêu, nếu con không hiểu thì đừng rối rắm. Mommy muốn thấy con không có bất kì gánh nặng gì khi tiếp nhận tình cảm của chúng với con, mommy mong muốn con được hạnh phúc, mà đầu tiên chính là con không được làm khó bản thân. Nếu như vậy, mommy tình nguyện bắt con không chọn ai cả.”

Soran lắc đầu: “Mommy, con không làm khó bản thân đâu. Tuy rằng ngay từ đầu có chút bối rối, cũng nghĩ như vậy với họ quá không công bằng, dù sao con cũng chỉ có một.” Còn có thân thể cậu nữa, “Nhưng bây giờ thì không sao nữa, chỉ cần các anh và họ nguyện ý muốn con, con sẽ không trốn tránh nữa.”

Ở cửa vang lên tiếng huýt sáo, Soran và Fujika nhìn lại, là Hall. Hall đã cởi Âu phục, nút áo sơmi bị tháo mất hai, cà-vạt cũng kéo xuống, nhưng sức hút của anh không hề bị giảm bớt chút nào. Soran dựa vào người mẹ, mỉm cười nhìn nhị ca đang cực kì vui sướиɠ.

“Mẹ à, hôm nay mẹ thật là xinh đẹp.” Hall đi tới bên cạnh mẹ hôn chào nàng. Fujika vỗ vỗ con thứ hai, biết hiện tại tâm tình anh rất tốt.

“Hall, đưa Baby lên lầu đi.” Đây là yêu cầu Hall đang muốn đề đạt, Fujika chủ động nói ra. Hall lại hôn mẹ một cái, ôm lấy Soran.

“Hôm nay nhị ca không bận sao?” Soran dịu ngoan nằm trong lòng nhị ca, để anh ôm cậu trở về phòng ── phòng của đại ca. Tuy rằng lò sưởi trong phòng cậu đã được cải tạo rồi nhưng cậu vẫn không về lại.

“Nhị ca nhớ em mà. Thật sự nếu không được hôn em, nhị ca sẽ điên mất.” Đẩy cửa ra, dùng chân đóng cửa, Hall thả cậu lên trên giường.

Tóc dài của Soran rơi lả tả, Hall kéo thảm lông dê trên người cậu ra, rồi kéo chăn đắp cho cậu. Đường nhìn từ lúc anh bắt đầu ôm lấy Soran thì không hề rời khỏi người cậu. Bên ngoài trời còn rất sáng, nhưng Hall lại bắt đầu cởϊ qυầи áo, sau đó thân thể trần trụi cường tráng chui vào trong chăn Soran.

“Anh?” Soran rất kỳ quái, không phải anh muốn hôn cậu sao?

“Baby, anh nhịn đã lâu rồi.” Ở trong chăn, Hall bắt đầu cởϊ qυầи áo của Soran. Từ khi xác định được tình cảm của mình, anh đã không hề chạm tới bất kì kẻ nào khác. Ném chuyện của hôm nay cho những người khác, anh trở về thật sớm, nhưng không ngờ lại được nghe những lời như vậy, làm anh nhiệt huyết dâng trào.

“Anh, có phải. . . rất khó chịu không?” Soran cảm giác được thứ nóng rực của Hall, trong lòng khó chịu.

“Gần đây anh trở về quá muộn, em đã ngủ, không thể chạm vào em, đương nhiên rất khó chịu.” Nhanh chóng làm em trai cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như mình, Hall bắt đầu giở trò.

“Anh. . .” Giơ hai tay không có mấy sức lực lên, Soran học theo những thứ đã thấy trong phim, tách hai chân ra, để Hall ghé vào chính giữa mình.

“Baby, anh muốn em, có sợ không?” Vuốt ve thân dưới trơn tuột của em trai, Hall thấp giọng hỏi.

“Không sợ.” Thân thể Soran dần bị đốt lửa, cậu chủ động hôn nhị ca, mong muốn anh thực sự có thể muốn mình. Hall không hôn môi em trai, chỉ khẽ hôn trên cổ cậu, mặc dù chỉ như vậy cũng đủ làm cho Soran run rẩy.

“Baby, anh muốn em, muốn giữ lấy em.”

“Anh. . . Vâng. . .” Mê muội thả lỏng chính mình, Soran giao toàn bộ bản thân ra.

… . . .

“Mẹ, Hall đã trở về?” Anthony cũng về nhà sớm như Hall, thấy xe của Hall đã ở nhà, vào cửa hỏi.

“Ừ, nó về rồi, ở cùng Baby trong phòng.” Fujika nói, khó hiểu hỏi, “Hôm nay không bận à?”

“Con mua cho Baby mấy quyển sách và đĩa phim, sợ em ấy ở nhà buồn.” Anthony chưa nói việc buổi sáng ở phòng làm việc luôn nghĩ đến thân thể em trai, thế nên không nhịn được chạy về.

“Baby hôm nay rất có tinh thần, con đi lên đi, đừng làm nó quá mệt mỏi.” Fujika ám chỉ, Anthony gật đầu, bước rất nhanh lên tầng trên.

Đẩy cửa, Anthony đang muốn mở miệng, cảnh tượng trước mắt làm ánh mắt anh trở nên thâm thúy. Sau đó anh đóng cửa lại, khóa trái.

“Anthony, sao hôm nay anh về sớm thế?” Hall ngẩng đầu, khàn khàn hỏi, ngón tay đang đánh đàn trên ngực Soran.

“Nguyên nhân cũng giống em thôi.” Anthony bắt đầu cởϊ qυầи áo, không hề thương tiếc cái người đang kinh hoảng trên giường chút nào.

“Em trước.” Hall cũng không định tránh ra.

“Được thôi.” Anthony chỉ mặc áo sơmi, ngồi ở bên giường.

Tim Soran kịch liệt nhảy lên, cậu dự cảm ngày hôm nay sẽ có chuyện phát sinh.