Devean chưa bao giờ thất bại như vậy, hắn vô cùng muốn kết bạn với Soran, thiếu niên mĩ lệ có khí chất cổ điển giống như một tinh linh không nhiễm chút bụi trần này làm hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy đã quyết định phải trở thành bạn của cậu. Tuy rằng đối phương có chút hướng nội ngại ngùng, nhưng hắn tin tưởng việc đó đối với một người giỏi xã giao như hắn mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn. Thế nhưng hiện tại, hắn phát giác đó thực sự là một chuyện vô cùng khó khăn, mức độ hơn xa hắn dự đoán. Từ du học sinh anh tuấn của khoa y đại học Luân Đôn Fuji Shusuke, đến con trai của gia tộc giàu nhất Nhật Bản Atobe Keigo, tiếp theo lại là ngôi sao sáng của giới tennis Echizen Ryoma, Devean đột nhiên phát hiện suy nghĩ ban đầu của hắn ấu trĩ đến thế nào, Soran không chỉ không ít bạn, bạn của cậu còn cực kì. . . xuất chúng.
“Ryoma, Soran ngủ rồi à?” Fujika phá vỡ sự đối mặt của Ryoma và Devean, hỏi. Nàng đương nhiên biết vì sao Ryoma lại ở chỗ này, hẳn là để gặp Devean rồi.
“Vâng, cậu ấy ngủ, Yukimura đang ở cùng cậu ấy.” Ryoma nói. Sau đó, đúng năm phút sau khi xuất hiện, anh mới vươn tay với Devean, “Echizen Ryoma.”
Devean rõ ràng rất trấn định vươn tay lại, hài hước nói: “Devean Thalia, nếu như để em họ tôi biết hôm nay tôi đã bắt tay Echizen Ryoma, cô ấy nhất định sẽ tóm chặt tay tôi không buông đâu. Cô ấy chính là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Echizen-san đó, tôi cũng vô cùng thích tennis của Echizen-san.” Nói xong, Devean còn lấy trong túi ra một cuốn sổ và một chiếc bút, “Hôm nay tôi quá may mắn, lại có thể gặp được Echizen-san ở đây. Có thể ký tên cho tôi không?”
Ryoma cầm lấy bút, thoăn thoắt kí tên mình, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Devean lại cảm giác được rõ ràng Ryoma không thích hắn, tuy rằng trên truyền thông và sân thi đấu Ryoma luôn chỉ có một bộ mặt này.
Fujika có chút xấu hổ, nàng đương nhiên biết mấy đứa trẻ này không thích Devean, có thể nói họ không thích bất kì người nào cố gắng tiếp cận con nàng, bất kể nam nữ. Nàng biết làm như vậy rất thất lễ, nhưng chuyện của mấy người trẻ tuổi thì cứ để họ tự xử lý là tốt rồi, nàng tìm cớ rời khỏi phòng khách, tới thư phòng tìm chồng mình.
Trong phòng khách chỉ còn Ryoma và Devean. Ryoma chỉ lặng yên uống trà. Từng gặp rất nhiều ngôi sao, thậm chí có giao du với một số ngôi sao, ở trước mặt Ryoma Devean cũng không cảm thấy câu nệ, mà hắn tin rằng với một người giỏi giao tiếp như hắn thì cũng không có khó khăn gì.
“Ừm. . . Nghe nói Echizen-san và Tezuka Kunimitsu-san là bạn tốt, không biết các cậu có ý định làm đối thủ trên sân đấu không?” Devean suy nghĩ một chút, tìm một chủ đề an toàn để nói, người này so với trên TV lại càng khó thân cận hơn nhiều.
“Không biết.” Ryoma vừa uống trà vừa tỉ mỉ quan sát Devean, chiều cao không chênh lệch với anh là bao, nụ cười tươi sáng như mặt trời, anh rất không thích.
“Xin lỗi, vấn đề này có chút đường đột.” Devean cũng không ngại vì thái độ cảnh giác của Ryoma, hắn đã đoán được nguyên nhân rồi, hắn ngẩng đầu để đối phương quan sát mình.
“Ryoma, cậu sửa soạn hành lý xong chưa?” Cũng có chút hiếu kì về Devean, Yukimura đi đến. Thấy anh tới, Ryoma giao chiến trường lại cho Yukimura, lập tức tếch đi luôn.
Không giống Ryoma, Yukimura ôn hòa cười nhìn Devean, vươn tay nói: “Tôi là bạn của Itsuki-chan, Yukimura Seiichi, xin chào.”
“Devean Thalia, rất vui được làm quen với cậu.” Devean bắt tay lại, trong ngực dâng lên cảm giác kỳ diệu, không biết còn ai tới làm quen với hắn nữa không, người tên Yukimura Seiichi này cũng là một người có vẻ rất xuất sắc.
“Tôi có thể hỏi một vấn đề không?” Sau khi Yukimura ngồi xuống, Devean hỏi, nhìn Yukimura, hắn nói, “Vì sao. . . các cậu lại gọi Soran là ‘Itsuki-chan’? Có nguyên nhân gì đặc biệt không?”
Trong mắt Yukimura toát ra bi thương, Devean sửng sốt. Sau đó thì Yukimura thương cảm nói: “‘Itsuki-chan’ kỳ thực là nick name chúng tôi gọi Backy, anh trai của Soran. Chúng tôi đều là bạn thân của Backy, thế nhưng. . .” Giọng nói của Yukimura nghẹn ngào, “Cho dù là Soran hay chúng tôi thì đều không thể quên đi nỗi đau mất cậu ấy. Soran muốn tên ở nhà của cậu ấy cũng là tên của Backy, muốn chúng tôi gọi cậu ấy là ‘ Itsuki-chan ’, như vậy sẽ làm cậu ấy nghĩ Backy vẫn sống, vẫn ở bên cậu ấy, mà chúng tôi vẫn có thể cảm thấy Backy còn đang ở đây.”
“Xin lỗi, rất xin lỗi vì đã khơi lên nỗi buồn của cậu.” Devean hổ thẹn nhìn Yukimura đang u buồn, không nghĩ rằng sự nghi hoặc của hắn lại làm người ta thương tâm như vậy, cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kì về Backy Douglas. Devean bắt đầu tò mò, người như thế nào mà có thể làm họ nhớ mãi không quên như vậy, là cậu bé trong bức ảnh kia sao? Nhìn cực kì giống Soran.
” Thalia tới đây thăm Itsuki-chan sao?” Yukimura “bình ổn” một lúc, hỏi.
“A, đúng vậy.” Devean thất vọng thở dài, “Từ sau Halloween tôi chưa từng gặp lại cậu ấy, nghe nói cậu ấy đã trở về, tôi tới thăm cậu ấy, lại không ngờ cậu ấy bị bệnh.”
“Sức khoẻ cậu ấy không tốt, hai ngày nay cảm thấy khó chịu, bác sĩ bảo cậu ấy phải tĩnh dưỡng, sáng nay đã tỉnh rồi nhưng giờ lại ngủ mơ màng. Gần đây trời rất lạnh, cậu ấy lại bị cảm một chút, không thể nói được, nhưng vừa rồi trước khi ngủ cậu ấy vẫn nhờ tôi nói lời cảm ơn cậu.” Yukimura vẫn chìm đắm trong cảm xúc bi thương, Devean áy náy nhìn anh, đứng lên, “Vậy chờ Soran khoẻ tôi sẽ lại đến thăm cậu ấy. Vừa rồi thực sự rất xin lỗi, tôi quá vô ý. . .”
“Không có gì, ” Yukimura đứng lên nói lời từ biệt với Devean, “Tôi vẫn còn có Soran. Thalia lái xe tới đây sao?”
“A, đúng vậy.” Lời Yukimura làm Devean có cảm giác kì quái đến không nói nên lời.
“Vậy trên đường nhất định phải chú ý an toàn, cảm ơn cậu đã tới thăm Itsuki-chan.” Yukimura nói, nhưng lại đi ra phía ngoài. Devean vô ý thức đi theo, chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đã đứng ở cửa lớn của trang viên Douglas rồi.
“Thalia phải đi rồi à? Thật xin lỗi vì hôm nay Itsuki-chan không thể gặp cậu được.” Từ trên lầu đi xuống, Fuji cười tủm tỉm đi tới.
Devean nhìn Fuji và Yukimura, cười khổ, “Ừ, tôi phải đi, hôm nào đó tôi sẽ trở lại thăm Soran.”
“Đi thong thả.” Fuji nói. Devean mặc áo khoác vào, lòng mang tiếc nuối đi về. Sau khi hắn đi, Yukimura vốn đang thương cảm lập tức trở nên cực kì bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Devean đang lái xe rời khỏi.
“Hắn đi rồi?” Theo Fuji xuống lầu, Ryoma đi tới cửa, trông chẳng hề vui vẻ nói.
“Ừ, đi rồi. Nhìn qua không giống một kẻ biết khó mà lui đâu.” Yukimura đạm mạc nói, sau đó khóe miệng cong lên, “Nhưng mà, có chút ngây thơ.”
“Fuji, giao Itsuki-chan cho anh đó, anh phải trông chừng cậu ấy cẩn thận.” Ryoma lo lắng nói.
Trong đôi mắt xanh lam của Fuji chất chứa nghiền ngẫm, “Kỳ thực như vậy rất tốt, không phải sao?” Liếc mắt với Yukimura, anh chỉ trên lầu, “Nói như vậy, Itsuki-chan sẽ không ở trường học lâu lắm đâu.”
Ryoma trầm tư, tiếp theo hai mắt sáng rực, vậy mà anh lại không nghĩ tới. Fuji lại nghiêm túc nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, khó bảo đảm sẽ không gặp phải kẻ bá đạo hoặc khó chơi như Mohammed. Ai, không trải qua cuộc sống đại học xác thực rất đáng tiếc, nhưng tôi vẫn mong muốn Itsuki-chan có thể ở nhà. Em ấy quá dễ làm người khác mơ ước, nhất là khi em ấy cười.”
Đóng cửa lại, ba người trở lại phòng khách ấm áp. Quản gia bưng tới trà sữa thơm lừng và bánh kem ngon miệng, nhưng ba người lại không có tâm tư nếm thử.
“Tôi nghĩ có đá thủy tinh còn chưa đủ.” Chỉ chốc lát sau, Yukimura mở miệng.
“Ý cậu là. . . ?” Hai mắt Fuji híp lại, đầu Ryoma thì đầy sương mù.
“Đá thủy tinh chỉ có chúng ta tự mình biết thôi, người khác nhìn không thấy, cho dù có thể nhìn thấy bọn họ cũng không biết.” Yukimura nói.
“Chính xác, tốt nhất là có thể cho người khác biết Itsuki-chan là ‘ hoa đã có chủ’ rồi, như vậy… ít nhất … có thể ngăn cản một bộ phận những kẻ có hứng thú với em ấy.” Fuji gật đầu, mỉm cười. Ryoma có chút hiểu rõ, cũng cười.
“Chờ buổi tối Atobe bọn họ trở về, chúng ta lại thương lượng một chút. Còn có Tezuka bên kia, chờ cậu ta tới rồi tôi sẽ gọi điện thoại, nghe ý kiến của cậu ấy một chút.” Yukimura bắt đầu lên kế hoạch.
“Tốt nhất là đêm nay có thể quyết định, ngày mai tôi phải đi rồi.” Ryoma khẩn cấp nói.
“Tôi nghĩ họ sẽ tán thành thôi.” Fuji sờ lên ngón giữa tay phải, chờ mong.
… . . .
… … . . .
Chạng vạng, đã ăn cơm tối xong, Ryoma đi tới phòng của Anthony. Soran đã tỉnh, anh cởϊ áσ khoác lên giường, Soran liền ôm lấy người anh. “Backy, cậu có cảm giác gì với cái gã Devean kia không?”
Devean? Soran giương mắt, không hiểu sao tự nhiên Ryoma lại hỏi về người đó. Thấy Ryoma rất nghiêm túc, Soran cũng rất chăm chú suy nghĩ một chút, mở miệng: “None.” Không có cảm giác gì.
“Hôm nay hắn đến thăm cậu.” Ryoma bỏ bàn tay lạnh run của Soran vào trong áo mình, tâm tình vô cùng tốt.
“À.” Soran thản nhiên nói, cậu vẫn còn không thể nói nhiều, nhưng rất hưởng thụ l*иg ngực của Ryoma.
“Fuji nói hắn cũng là sinh viên đại học Luân Đôn.” Ryoma nhíu mày, ôm chặt Soran, ngửi mùi thơm cơ thể cậu.
“Ừ.” Vẫn chỉ nhàn nhạt một tiếng.
“Backy, Anthony nói cho cậu rồi đúng không, bác trai bác gái đã thừa nhận chúng tớ rồi.”
“Ừ.” Soran nhận lấy một cái hôn nhiệt liệt, cậu cũng hôn trở lại.
“Backy, I. . . love. . . love you.” Ryoma có chút khẩn trương nói, nhưng ánh mắt dường như làm Soran bị thiêu đốt.
“Kiss me.” Soran thấp giọng nói, cậu không thể nói yêu, nhưng cậu cảm kích họ nguyện ý yêu cậu. Ryoma vì sự chủ động của Soran mà mừng như điên, đầu tiên là chạm nhẹ, sau đó cũng không thể khống chế tình cảm mãnh liệt trong lòng nữa. Đã bao nhiêu lần, thấy Soran ở trong lòng họ mà anh lại không làm được, sự uể oải này làm anh khổ sở vô cùng. Hiện giờ, anh cũng đã trở thành người đàn ông có thể ôm lấy người này, một người đàn ông chân chính, không còn là thằng nhóc ngày xưa nữa.
“Backy, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Nhưng không đủ, anh còn chưa đủ cường tráng, anh phải càng mạnh mẽ, mạnh mẽ giống như Anthony, Hall, Tezuka, Atobe bọn họ.
“Ừ, Ryoma.” Ngón tay cố sức, Soran nhẹ nhàng cầm tay Ryoma, ý cười trong mắt làm Ryoma rung động.
“Backy, không được chạy trốn nữa, anh sẽ không bởi vì bất kì cái gì mà buông em ra, không được chạy trốn nữa.” Cho dù người này không thể làm chuyện đó, anh cũng không buông tay, sinh mệnh của họ đã gắn liền với nhau rồi.
Khoé miệng Soran khẽ nhúc nhích, “Các anh. . . sẽ làm sao?” Cảm giác Ryoma mυ'ŧ vào trên cổ, Soran đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn, Ryoma vậy mà lại cắn cậu.
“Sẽ không, quyết không để cho em trốn nữa đâu.” Nhìn dấu ấn thuộc về mình trên cổ Soran, Ryoma phi thường thoả mãn. Ôm chặt Soran, Ryoma kiên quyết nói, “Backy, Giáng Sinh năm nay anh muốn có em ở cạnh trong ngày sinh nhật.”
“Muốn. . . chuẩn bị. . . quà không?” Soran trắc trở mở miệng, khẽ hôn lên cằm Ryoma.
“Không cần, ” Ryoma hôn lên môi Soran, “Em chính là món quà tuyệt nhất.” Sau đó anh liền làm nụ hôn sâu thêm.
Không biết vì sao, Soran đột nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua đại ca làm với cậu, nhiệt độ cơ thể bay lên, thân dưới cảm thấy nóng rực. Mặc dù có chút sợ, sợ thực sự không xuống giường được, nhưng cậu vẫn muốn, muốn chân chính giao hoàn toàn bản thân mình, giao cho. . . những người luôn yêu thương cậu.