“Tách!” Trong căn phòng tối đen, đèn bị bật lên, một người đi tới bên giường ngồi xuống, mà trên giường từ lâu đã có một người khác đang nằm. Người nằm trên giường ôm chặt một cái gối ôm, đợi mắt thích ứng với ánh sáng rồi mới chậm rãi mở ra. Nhìn sắc mặt tái nhợt của người trên giường, người kia lặng yên rót cho anh một cốc nước, tay cầm một viên thuốc.
“Anthony, thuốc thì miễn đi, anh biết mà, bệnh của em là tâm bệnh.” Đẩy thuốc trên tay Anthony ra, Hall chỉ cầm lấy nước uống. Từ sau khi em trai ra đi, trái tim anh luôn xuất hiện những cơn đau đớn ngắt quãng, mỗi lần đau đớn là lúc anh cảm nhận sâu sắc nỗi đau về sự ra đi ngày đó của em trai đến mức ngất đi.
Anthony không ép Hall uống thuốc mà để thuốc vào ngăn tủ đầu giường, trên đó đặt một khung ảnh, trong ảnh là em trai anh đang cười thật vui vẻ, là em trai đã bị Thượng đế gọi trở lại của anh.
Uống nước xong, Hall bỏ cốc nước sang một bên rồi lại tiếp tục nằm xuống. Đây là phòng của em trai, là giường của em trai, mỗi lần vô cùng đau đớn anh sẽ vào đây nằm, tưởng tượng đây vẫn là ngày hôm đó, bé hư bướng bỉnh kia đột nhiên xuất hiện trước mặt anh nói: “Anh, em đã trở về, doạ được anh chưa nào?”
“Anthony, em nhớ Baby, nhớ muốn chết. . . Anthony, em không biết mình còn có thể đợi bao lâu. . . Gần đây em luôn luôn mơ thấy Baby, mơ thấy em ấy nói nhớ em, em ấy muốn về nhà. . .” Giọng Hall khàn đặc, ôm chặt lấy gối ôm mà em trai thích nhất, muốn tìm kiếm chút mùi hương còn sót lại của cậu trên đó.
Cầm khung ảnh lên, Anthony nhìn chăm chú vào người trong ảnh, sau đó tinh tế sờ lên gương mặt, thân thể của em trai bên trong tấm ảnh, mọi thứ của em trai đã từng từ từ biến mất trước mặt anh. “Hall. . . Nếu như Baby còn sống, năm nay cũng 19 tuổi rồi, em nói xem bây giờ em ấy sẽ cao bao nhiêu?” Anh nhớ rõ lời em trai đã nói, cậu nói cậu sẽ quấn lấy Thượng đế, xin Thượng đế cho cậu trở về. Anh một mực chờ, chờ em trai trở về.
“A, cao bao nhiêu nhỉ?” Hall cười khanh khách, “Ừ. . .Baby của chúng ta cũng không thể cao quá, bằng không. . . làm sao em bế em ấy được? Baby thích đứng trên chân chúng ta khiêu vũ, thích. . . để chúng ta bế em ấy, cõng em ấy. . .” Càng nói, âm thanh của Hall càng thay đổi, trở nên run rẩy, chua xót.
“Hall, anh đã nói với cha, anh sẽ không kết hôn, anh sẽ tìm người mang thai hộ để sinh người thừa kế cho nhà Douglas. Chờ đứa nhỏ trưởng thành, anh muốn dẫn Baby đi du lịch thế giới. Baby vẫn muốn đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết, muốn đi Ai Cập xem kim tự tháp, muốn đi Hy Lạp ngắm biển Egeé. . .” Giọng Anthony cũng khàn đặc, đã sáu năm rồi, Baby của anh còn chưa trở về, mà anh cũng sắp không chờ nổi nữa.
“Anthony. . . Em nhớ Baby. . . Baby. . .” Hall thống khổ ôm ngực khẽ gọi, lệ trong mắt rớt xuống gối ôm trong lòng.
“Hall. . .” Anthony kéo Hall dậy, nghiêm túc nắm ngực áo anh, “Hall, việc duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi, chờ đợi kỳ tích xuất hiện. . . Chính em đã nói còn gì, Baby thích đứng trên chân chúng ta khiêu vũ, thích chúng ta bế em ấy. . . cõng em ấy. . .” Anthony cúi đầu, che giấu bi thương trong mắt, “Nếu như hai chúng ta không khỏe mạnh, chờ em ấy trở về. . . làm sao chúng ta bế em ấy, cõng em ấy được?”
“Anthony. . . Baby sẽ trở về chứ?” Hall yếu đuối níu lấy Anthony mà hỏi, giống như sắp chết đuối níu được khúc gỗ trôi.
“Sẽ mà, chúng ta phải tin tưởng, Baby sẽ trở về mà. . .” Đúng vậy, phải tin tưởng.
Chúng ta phải tin tưởng, nếu không những ngày tiếp theo biết phải sống thế nào được.
… . .
… … . . . .
“Hội trưởng.” Một giọng nói mềm mại truyền đến, Tezuka quay đầu lại.
“Hội trưởng, chúc mừng anh đoạt chức vô địch, đêm nay hội viên của hội du học sinh chúng em muốn mời hội trưởng ăn tối để chúc mừng hội trưởng.” Oruta Nobuko ái mộ nhìn Tezuka Kunimitsu. Hội trưởng hội du học sinh Nhật Bản của học viện St Andrew, hội phó hội học sinh học viện, tuyển thủ tennis chuyên nghiệp nổi tiếng thế giới, anh tuấn, lạnh lùng, mạnh mẽ, tất cả những thứ đó tập trung trên người này, làm vô số người vì anh mà say mê, trong đó có cô.
“Cảm ơn, ” Tezuka mặt không biểu cảm nhàn nhạt nói, “Tôi sẽ đến đúng giờ.” Ngày hôm trước vừa kết thúc giải Hamburg ở Đức, anh rất dễ dàng giành được vô địch, nhưng anh cũng không có bao nhiêu vui sướиɠ và hưng phấn. Bởi vì người anh muốn chia sẻ nhất lại không ở đây, tất cả những gì anh làm hiện tại chẳng qua là làm đúng như anh đã hứa, chẳng qua là muốn thực hiện kì vọng của cậu với anh.
“Thật tốt quá, hội trưởng, buổi tối 7 giờ ở nhà hàng ‘Quiet House’.” Oruta nghe thì vui vẻ cực kỳ, liếc nhìn Tezuka rồi đỏ mặt chạy mất.
Thời gian còn sớm, Tezuka quyết định đến câu lạc bộ tập luyện một lúc, lại lần nữa chôn sâu tưởng niệm với người kia xuống đáy lòng.
… . . . .
“Hội trưởng, chúc mừng anh đạt được chức vô địch.”
“Hội trưởng, đây là chút quà nhỏ của em.”
“Hội trưởng, anh thực sự là quá lợi hại.”
Trong phòng, những người đến đây chúc mừng Tezuka đều tặng quà cho anh, Tezuka vẫn nghiêm túc và băng lãnh như trước, tuy nhiên rất lịch sự nói “Cảm ơn” với mọi người, cũng không cự tuyệt bất kì người nào đến kính rượu. Oruta Nobuko ngồi bên cạnh Tezuka, mà một nữ sinh khác tên Katherine Turk thì ngồi phía bên kia của anh. Hôm nay đến đây chúc mừng không chỉ có người Nhật Bản, còn có hội fan hâm mộ của Tezuka trong học viện St Andrew, Katherine Turk chính là một trong số đó.
“Hội trưởng, hai tháng nữa sẽ diễn ra giải tennis trẻ ở Manchester, anh có tham gia không? Chúng em muốn đi cổ vũ anh.” Ăn được một nửa, Katherine Turk hỏi, từ lần đầu tiên nhìn thấy người bên cạnh này cô đã bị anh hấp dẫn. Vẻ bề ngoài cao lớn đẹp trai nghiêm nghị, tính cách thâm trầm nội liễm, có chút băng lãnh và đạm mạc, không điều gì không làm cô động tâm.
“Đúng vậy, hội trưởng, anh tham gia đi, khi đó vừa lúc em không phải học, em cũng muốn đi cổ vũ hội trưởng.” Oruta Nobuko vừa nghe liền lập tức nói, cô biết Katherine Turk thích Tezuka, nhưng cô tin rằng mình có phần thắng hơn đối phương. Đầu tiên cô là người Nhật Bản, cô tin rằng người như Tezuka nhất định sẽ thích con gái Nhật Bản. Hơn nữa, gia thế của cô và Tezuka khá ngang bằng, mà cha của Katherine Turk lại là nghị viên, thử nghĩ xem Tezuka sao có thể cưới một cô gái có vị thế cao hơn mình được. Lấy tư cách bạn gái ngăn cản những người mời rượu, Oruta Nobuko gắp sushi cho Tezuka, “Hội trưởng, trước ăn vài thứ rồi hãy uống rượu, nếu không thì sẽ hại dạ dày đấy.”
“Cảm ơn.” Khách khí nói một tiếng, Tezuka cũng không động đũa mà là nhấp một ngụm trà. Katherine Turk thấy thế lập tức rót trà cho Tezuka, “Hội trưởng, anh có tham gia không? Bọn họ nói anh sẽ không tham gia giải đấu ở Anh, thế nhưng giải tennis trẻ ở Manchester cũng là một trong những giải đấu lớn nhất ngoài hệ thống Grand Slam.” Katherine Turk hiếu kỳ vì sao Tezuka chưa bao giờ tham gia các giải đấu diễn ra ở Anh. Bọn họ từng hỏi bóng gió Tezuka nhưng trước sau vẫn không thể có đáp án.
“Giải đấu lần này tôi sẽ tham gia.” Ngoài dự liệu của Katherine Turk, Tezuka nói. Trước đây anh không tham gia chỉ là bởi vì có Ryoma, năm nay Ryoma không định tham gia, anh tự nhiên sẽ đi.
“A,” Oruta Nobuko cực kì kinh ngạc, “Sao đột nhiên hội trưởng lại quyết định tham gia vậy?” Giống như Katherine Turk, cô cũng hiếu kỳ.
“Tôi nên đi.” Anh hẳn là nên đi thăm người nhà của cậu ấy. . . Và cả cậu ấy. . .
“. . . Tôi đã nói làm sao hội trưởng có thể không tham gia. . .” Katherine Turk phụ họa, sau đó nhìn thoáng qua Oruta Nobuko, đường nhìn của hai tình địch chạm nhau một chút trong không khí, phát sinh một luồng chấn động vô hình rồi mới dời ra.
Lại uống rượu một lúc, dần dần có người say, lúc này đột nhiên một nữ sinh hỏi: “Hội trưởng, nữ sinh của thông tấn xã chúng em vẫn luôn muốn hỏi hội trưởng một vấn đề.” Người này là kí giả vườn trường nổi tiếng của thông tấn xã, tên là Pody. Tezuka nhìn sang, những người khác bị lời Pody nói làm cho hứng thú, mà có vài người coi như biết Pody muốn hỏi cái gì, ngừng động tác trên tay.
“Hội trưởng, chúng em muốn biết anh có bạn gái chưa?” Pody không hề quên nhiệm vụ của mình, tuy rằng cô cũng rất thích Tezuka, chẳng qua cô rất lý trí, cô biết Tezuka sẽ không thích mình. Cô rất muốn biết rốt cuộc người như thế nào mới có thể bắt được tâm của người con trai này.
“Không có.” Câu trả lời của Tezuka làm vài người cực kì hoan hỉ, Katherine Turk và Oruta Nobuko càng vui đến cong cả chân mày.
“A, thực sự là đáng tiếc.” Pody không ngờ Tezuka trả lời nhanh như thế, chẳng qua câu tiếp theo của Tezuka lại làm mọi người ở đây vô cùng khϊếp sợ.
“Tôi có người mình thích nhưng không phải bạn gái.” Tezuka biết vì sao bọn họ muốn hỏi anh điều này. Đến Pháp năm năm rưỡi, anh nhận được rất nhiều thư tình của nữ sinh, cũng có rất nhiều người thổ lộ tình cảm với anh, nhưng trong ngực anh sớm đã in bóng một người, một người làm anh không thể quên, thậm chí càng ngày càng tưởng niệm.
“A! Điều này thật khó tin, chẳng lẽ là hội trưởng yêu thầm?” Pody không thể tin được việc Tezuka cũng sẽ yêu đơn phương. Đây có thể nói sẽ là tin tức sốt dẻo nhất của trường học sắp tới.
“. . . Có thể nói như thế. . .” Tezuka trả lời lại một lần nữa làm tất cả kinh ngạc không ngớt. Gương mặt hồng nhuận vừa rồi của Katherine Turk và Oruta Nobuko trở nên có chút tái nhợt.
“Chúa ơi. . . Hội trưởng, tiết lộ một chút về cô ấy cho chúng em đi, em rất hiếu kỳ xem cô gái có thể làm hội trưởng yêu thầm sẽ như thế nào.” Pody bắt đầu phát huy công lực của ký giả, tin tức này tuyệt đối sẽ dẫn đến một trận náo động trong trường!
“Đúng vậy. . . Chúng em rất muốn biết người hội trưởng thích. . . là ai?” Katherine Turk tỏ ra trấn định hỏi, cô không thể tin được Tezuka lại có người mình thích. Ở Pháp hơn năm năm cô chưa từng thấy cô gái khả nghi nào xuất hiện bên cạnh Tezuka cả!
Mà lần này Tezuka lại không trả lời, chỉ chậm rãi uống hết một ly rượu. Nghĩ đến người kia, tim Tezuka lại một lần nữa đau đớn. Đã nhiều năm như thế, trước sau anh vẫn không quên được, không quên được cái người từng nhỏ giọng gọi anh “băng sơn đội trưởng” kia, không quên được người luôn thích tháo kính anh xuống kia, không quên được cái người đã biến mất kia.
“Hội trưởng, tiết lộ một chút đi, anh làm em thấy hứng thú như vậy, đêm nay nhất định em không ngủ được rồi.” Vốn cho rằng mình sẽ không để ý, nhưng sau khi nghe được thì vẫn có chút thất vọng, ai, phụ nữ mà, luôn luôn quen thói lừa dối chính mình như thế. Pody nghĩ như vậy, thấy hai người phản ứng so với cô còn rõ ràng hơn, Pody dùng nụ cười che giấu sự thất vọng dưới đáy lòng.
Lại uống hết một ly rượu, Tezuka đứng lên, “Thời gian không còn sớm nữa, sáng sớm ngày mai tôi còn phải tập luyện.” Anh biết bọn họ hiếu kỳ, nhưng điều anh có thể nói chỉ là như vậy, anh không muốn có người đi quấy rầy sự bình yên của người kia.
“Hội trưởng. . .” Pody vẫn không chịu buông tha.
“Pody. . .” Một tay Tezuka sờ lên cổ tay mình, “Người tôi thích . . . đã về bên Thượng đế. . .” Anh vừa nói xong, những người khác lập tức yên lặng, “Bây giờ tôi không có dự định quen bạn gái, mục tiêu duy nhất hiện tại của tôi là đạt vô địch tất cả các giải lớn, tạm thời không suy nghĩ những chuyện khác.” Vô địch tất cả các giải lớn, người kia nhất định sẽ rất vui vẻ, anh rất nhớ nụ cười của cậu.
“A. . . Vâng. . . Hội trưởng. . .” Pody cũng không biết vì sao mình lại nói “vâng”, chỉ là khi nhìn thấy trong mắt Tezuka xẹt qua một tia bi thương, cô liền vô ý thức mà nói như thế. Đã về bên Thượng đế. . . Pody có cảm giác muốn khóc. Người như vậy rất khó yêu thương ai đó, một khi đã yêu thì tình cảm đó sẽ là khắc cốt ghi tâm, thế nhưng, người anh yêu lại đã. . .
“Hôm nay cảm ơn mọi người.” Lần thứ hai nói lời cảm ơn, không phải Tezuka không thấy vẻ mặt thất vọng của hai người bên cạnh, nhưng tim anh. . . đã ở bên thiên sứ rồi.