Tôi Không Phải Là Hoàng Tử

Chương 1: Soran

Soran tinh không phải một tinh cầu, nó chỉ là một hòn đảo nhỏ nằm giữa hai đại lục Ella và Thurber, bởi vì lãnh thổ có hình tròn nên trước đây được gọi là Tinh Đảo. Tuổi thọ bình quân của người ở đây là ba trăm tuổi, quý tộc có huyết thống thuần khiết có thể sống đến năm trăm tuổi. Khác với địa cầu, người ở đây có năng lực đặc thù riêng giống như trong tiểu thuyết huyền bí, mà năng lực lại được quyết định bởi sự cao quý của huyết thống. Bởi vậy, người thống trị ở đây thường là người có năng lực siêu phàm, huyết thống tôn quý.

Tinh Đảo vẫn sống theo hình thức tự cấp tự túc, quốc vương và hoàng hậu của họ sinh một người con gái tên là Naran. Sau khi quốc vương qua đời, công chúa Naran trở thành người kế thừa vương vị, Tinh Đảo tưởng như sẽ giống như quá khứ mấy trăm năm mà thuận lợi tiếp tục sinh sôi nảy nở, nhưng đến một ngày kỳ tích đã hạ xuống Tinh Đảo.

Hoàng hậu vì quá tưởng niệm người chồng đã ốm chết, một hôm nằm ngủ trong hoa viên mà chồng nàng thích nhất, khi nàng đang ngủ thì bên cạnh nàng đột nhiên nở rộ một đóa hoa có viền vàng mà chưa ai từng thấy qua. Hai tháng sau, hoàng hậu mang thai. Theo thời gian bụng nàng càng ngày càng lộ rõ, trên Tinh Đảo càng ngày càng có nhiều hoa này, cuối cùng vào ngày hoàng hậu sinh nở, toàn bộ Tinh Đảo đã tràn đầy hoa. Mùi hoa trong veo làm cho Tinh Đảo bị bao trùm bởi một tầng mây sương mỏng, mà trong nháy mắt khi đứa trẻ được sinh ra, tầng mây sương trên Tinh Đảo biến thành một chiếc l*иg màu tím nhạt, bao lấy toàn bộ Tinh đảo ở bên trong, trên người đứa trẻ mới ra đời cũng mang mùi hoa nồng đậm. Đứa trẻ được đặt tên là Soran ── nghĩa là thánh chủ, Tinh Đảo đổi tên thành Soran tinh, loài hoa thần kì kia thì gọi là hoa Soran. Mà khi Soran ra đời, Tinh Đảo vốn yên lặng vô danh đã trở thành Soran tinh được khắp nơi chú ý. Tinh Đảo đổi tên thành Soran tinh bởi vì người nào không phải người ở Soran tinh thì khi hít phải hương hoa Soran sẽ tạm thời mất đi ma lực. Trên một ý nghĩa nào đó Soran tinh đã trở thành nơi an toàn nhất trên đại lục. Nhưng mọi người đều hiểu rõ, sở dĩ Soran tinh được như vậy là bởi vì Soran, bởi vì, đây là nơi thánh chủ sinh sống.

Sau khi ra đời, Soran lớn lên không giống bất kì người nào của thế giới này. Cậu có tóc đen và mắt đen mà người ở đây không có, cậu không ăn bất kì loại thức ăn nào ngoài cánh hoa của hoa Soran. Từ sau khi ra đời, cậu không hề khóc, trên mặt luôn luôn là nụ cười nhàn nhạt. Vào năm Soran năm tuổi, Naran nhường ngôi vị hoàng đế, Soran trở thành quốc vương nhỏ tuổi nhất của Tinh Đảo. Soran rất ôn nhu, chẳng bao giờ phát giận với ai, chính bởi vì sự ôn nhu và thần bí đó mà không ai muốn cãi lại mệnh lệnh của cậu. Dưới sự trị vì của cậu, mọi người của Soran tinh đều có cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, mà theo từng ngày cậu trưởng thành, khuôn mặt xinh đẹp của cậu cũng trở thành truyền kì của Soran tinh. Mà tất cả mọi thứ, vào năm Soran mười tám tuổi đã xảy ra biến hóa.

Kinh ngạc vì sự thần kì của Soran tinh, hai quốc gia lớn trong sáu nước trên hai đại lục Ella và Thurber gửi thư mời cho Soran, mời cậu tới thủ đô Jushen của quốc gia lớn nhất Isas để tham dự tiệc sinh nhật của quốc vương Isas. Chẳng bao giờ ra khỏi Soran tinh, sau khi Soran nhận được thư mời thì đi cùng chị gái tới Jushen tham gia dạ tiệc. Trong dạ tiệc, gương mặt xinh đẹp của Soran làm cho mọi người kinh ngạc như thấy thiên thần, do đó dẫn đến vô số cuộc chiến tranh đoạt và đố kị nhằm vào cậu. Soran tinh mặc dù an toàn nhưng chiến tranh bên ngoài Soran tinh lại càng lúc càng không thể cứu vãn. Vì muốn có được Soran, càng vì muốn có Soran tinh, chiến tranh giữa các quốc gia lớn bắt đầu lan tràn.

Mà ngay lúc chiến tranh khốc liệt nhất, Soran che trước người quốc vương Isas Raiburk thay hắn thừa nhận luồng ma lực cực lớn.

Chiến tranh chấm dứt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc Soran đã bị luồng sáng kia cắn nuốt thân thể. Trong nháy mắt khi sắp chết, trên gương mặt cậu lại mang nụ cười ôn nhu mà mọi người quen thuộc, trong mắt không có một tia lưu luyến. Mất đi Soran, Soran tinh trở nên ảm đạm không ánh sáng, hoa Soran trên đảo thì rũ rượi héo tàn. Cái chết của Soran làm những người đó nhận ra sự ích kỷ của mình, cũng làm họ hối hận vì sự tham lam của mình. Tuy rằng bọn họ đã cực lực bảo vệ Soran tinh, nhưng tất cả mọi thứ trên Soran bắt đầu tiêu điều, trừ phi Soran trở về, nếu không cuối cùng thì Soran tinh cũng sẽ biến mất.

… . . . .

… … . . . . .

“Điện hạ.”

“Điện hạ.”

Dọc theo đường đi, người hầu đều nửa quỳ xuống hành lễ với Naran. Naran gật đầu với mọi người, bước chân không hề dừng lại mà thẳng đến cung Soran. Đi tới cửa cung, người hầu đều hành lễ với Naran, Naran hỏi người canh giữ ở cửa: “Vương tỉnh chưa?”

“Vương đã tỉnh từ rất sớm.” Người hầu cung kính trả lời. Nghe người hầu trả lời, trên mặt Naran hiện lên lo lắng, nhẹ nhàng gõ cửa, ra hiệu cho người bên trong là mình muốn đi vào, Naran đẩy cửa ra.

“Soran.” Đi vào, Naran tìm thấy bên bệ cửa hơi mở có một người đang ngồi trên đài. Quần áo thuần trắng, áo khoác thêu viền vàng, tóc dài đến đầu gối rơi tán loạn trên mặt đất, Soran vươn tay hứng lấy những giọt nước mưa rơi xuống bên ngoài. Nghe thấy tiếng nàng, Soran buông tay quay lại, dung nhan mỹ lệ mang nét mỉm cười đặc biệt chỉ Soran mới có.

“Naran.” Soran cũng không đứng lên, chỉ điều chỉnh tư thế ngồi một chút, ngồi một bên rìa bệ cửa. Giọng nói hiền từ trung tính phối hợp với dung mạo tinh mỹ của cậu làm cho ánh nhìn của Naran đột nhiên có chút hoảng hốt. Đi lên trước, ngồi vào bên cạnh Soran, Naran dựa sát vào lòng Soran, chỉ có lúc này nàng mới cảm giác được Soran đang tồn tại chân thật.

“Xảy ra chuyện gì?” Đặt tay lên mái tóc dài mềm mượt của Naran, Soran hỏi.

“Soran. . .” Naran ngẩng đầu, sờ lên đôi mắt luôn dịu dàng của Soran, “Nói cho chị biết, có chuyện gì? Trong mắt Soran có sự bi thương.” Tạm thời bỏ mục đích đến đây ra sau đầu, Naran không hề quên sự ưu thương và nhung nhớ không thể che giấu trên mặt Soran mà nàng nhìn thấy khi bước vào đây. Hai năm trước Soran tỉnh lại thì vẫn như trước, thế nhưng một năm nay, Soran thường xuyên ngồi một mình chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, mà trên mặt cậu cũng mất đi nụ cười ngày xưa.

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến một việc mà thôi.” Soran không muốn nhiều lời, chỉ ôn nhu ôm lấy Naran ── người thân duy nhất của cậu ở Soran tinh, nói, “Sao sớm như vậy đã tới đây rồi?” Vì suy nghĩ cho thân thể cậu, Naran cũng sẽ không đến tìm cậu vào lúc này, vì vậy cậu mới hỏi như thế.

Naran do dự một chút, mở miệng: “Edgar, Kurt, Raiburk và Nuan bọn họ tới, muốn gặp em.” Naran không biết rốt cuộc Soran nghĩ như thế nào. Trước khi cậu tỉnh lại, mấy người kia thường xuyên đến thăm cậu, nhưng từ sau khi Soran tỉnh lại thì chưa gặp bọn họ lần nào. Trước đây Soran cũng sẽ không làm như vậy, mà hiện tại, Naran không dám khẳng định rốt cuộc Soran có cảm giác gì với mấy người kia. Nếu như Soran không thích bọn họ, vậy vì sao lúc đầu lại làm như thế, nhưng nếu cậu thích bọn họ thì sao bây giờ lại không gặp, lẽ nào Soran còn đang tức giận. Nhưng cũng không đúng, Soran nàng biết chưa bao giờ tức giận, bởi vì Soran luôn luôn ôn nhu như vậy.

“Naran, em muốn ngắm mưa một chút, không muốn bị quấy rầy, chị đi nói cho bọn họ, nếu như không có việc gì thì không cần đến đây gặp em, em khỏe.” Buông Naran ra, Soran xoay người tiếp tục lấy tay hứng mưa. Mưa lớn dần, Soran đơn giản đứng lên đi ra ngoài, để nước mưa rơi xuống người mình.

“Soran. . .” Naran không dám đi theo, bên người Soran xuất hiện hơi sương nhàn nhạt, đó là dấu hiệu không muốn bị quấy rầy.”Soran, em đang trách họ sao? Trách họ lúc đầu đã làm như vậy?” Mấy người kia tranh đấu làm Soran hồn phi phách tán, nếu không phải hoa Soran vẫn nở, bọn họ đều cho rằng Soran đã chết. Tròn một trăm năm, nàng dùng tròn một trăm năm tìm ba lần ở một hành tinh gọi là Trái Đất trong không gian thứ nguyên mới phát hiện nguyên hồn Soran còn lưu lại, gọi Soran trở về, để cậu khôi phục trạng thái ban đầu. Nhưng từ sau khi trở về tuy rằng Soran vẫn là Soran của ngày trước nhưng đã mơ hồ thay đổi, trở nên làm nàng thỉnh thoảng cảm thấy có chút xa lạ.

“Vì sao lại phải trách?” Soran nghĩ vấn đề của Naran rất kỳ quái, nở nụ cười.

Vậy vì sao em không muốn gặp họ?” Naran hỏi ra nghi hoặc lâu nay trong lòng, “Soran, lúc đầu họ vì muốn có được em mà không tiếc phát động chiến tranh, nhưng từ sau khi em đi bọn họ đã giúp chị bảo vệ Soran tinh, giúp chị tìm em ở khắp nơi. Soran, chị biết nhất định em rất trách bọn họ, trách bọn họ ích kỷ như vậy. Thế nhưng, Soran, nếu như em không thích bọn họ thì vì sao lúc đầu em lại làm như vậy? Chị nghĩ là em thích Raiburk, bằng không em cũng sẽ không thay hắn. . .”

“Naran nghĩ như thế?” Soran xoay người, áo choàng hơi mỏng đã bị nước mưa thấm ướt, mái tóc đen dài dán trên người cậu, làm cả người cậu có vẻ mờ mịt, càng thêm vài phần mềm mại đáng yêu. Chẳng qua Soran cũng không ý thức được, cả Naran thân thiết với cậu nhất cũng không ý thức được, trong mắt nàng, Soran là em trai nàng yêu nhất, là người quan trọng nhất của nàng.

“Ừ, chị đã nghĩ là em thích Raiburk.” Soran bất đồng với bất kì người nào ở đây, cho dù là dáng vẻ hay thân thể, cho nên đối với Naran mà nói, cho dù đối phương là nam hay nữ, chỉ cần Soran thích thì nàng cũng sẽ thích.

“A. . .” Nếu nói Naran lấy lòng Soran, không bằng nói là làm cậu cảm thấy vài tia buồn cười. Lắc đầu, cậu nói, “Naran, tại sao em lại thích anh ta? Lúc đầu làm như vậy chỉ là vì muốn họ ngừng chiến tranh mà thôi, còn việc che trước mặt Raiburk. . . Đó là bởi vì đúng lúc ấy em quyết định như thế.” Thích. . . Sao cậu có thể thích một tên bá đạo vô lễ không biết tôn trọng người khác giống Mohammed như vậy được. Nghĩ tới đây, nụ cười của Soran dần dần biến mất, xoay người, không muốn để Naran thấy vẻ mặt của mình, cậu nói, “Naran, chị bảo họ đi đi, em không muốn gặp ai hết.” Trong lòng cậu, Soran tinh chỉ có một, chính là Naran, mà những người khác. . . ngực Soran phát đau, những người khác. . . ở thế giới kia, có lẽ. . . đã mất từ lâu, hoặc có lẽ, đã quên cậu từ lâu.

Nhìn bóng lưng Soran, Naran muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút rồi cũng không nói gì nữa, nàng có thể xác định Soran có tâm sự, nhưng Soran không muốn nói. Naran đi khỏi phòng Soran, có lẽ nàng nên bảo mấy người kia không nên trở lại nữa.

Không lâu sau khi Naran đi, Soran đứng trong vườn hoa không người thấp giọng: “Anh, nếu có các anh ở đây chắc chắn sẽ không để họ quấy rầy em đúng không?” Nhẹ cười một tiếng, Soran nhắm hai mắt lại ngửa đầu cảm nhận nước mưa rơi xuống mặt, daddy, mommy, các anh. . . còn có. . . tôi nhớ mọi người. . . rất nhớ. . . rất nhớ.

Trong lòng phập phồng, Naran đi vào phòng khách, nói với mấy người đồng thời đứng lên: “Xin lỗi các vị bệ hạ, Soran cậu ấy muốn ở một mình một lát, cậu ấy nói. . . Nếu như các vị bệ hạ không có chuyện gì thì không cần đến thăm cậu ấy nữa, bây giờ cậu ấy rất khỏe.” Naran vừa nói xong, sắc mặt mấy người trong phòng liền thay đổi.

“Naran, có phải Soran còn đang giận chúng tôi không, vì thế không muốn gặp chúng tôi?” Edgar vừa nghe, lo lắng hỏi, rồi chạy ra phía ngoài, “Tôi đi tìm cậu ấy, tôi muốn nghe chính miệng cậu ấy nói!”

“Edgar bệ hạ!” Naran lập tức đi theo để cản người, ba người còn lại trong phòng cũng chạy đi ra ngoài.

“Soran!” Edgar đứng ở bên ngoài phòng Soran hô một tiếng. Không để ý thị vệ ngăn cản, hắn mạnh mẽ đá mở cửa, hôm nay nhất định hắn phải nhìn thấy Soran!

“Soran!” Trong phòng không người, Edgar đi tới bệ cửa, sau đó hắn không hét được nữa, mấy người vừa vào đi tới bên cạnh hắn, cũng kinh ngạc ngây người. Phía trước, hình bóng Soran chậm rãi biến mất trong khu vườn, tư thái tuyệt nhiên biểu hiện ra cậu căn bản không muốn gặp bọn họ. Hơi sương tiêu tán, chỉ để lại mùi hoa Soran nhàn nhạt.

Edgar cười khổ một tiếng, biểu cảm trên mặt là hối hận và thất lạc lẫn lộn, những người khác thì cười tự giễu, rời khỏi nơi ở của Soran. Nhìn chỗ Soran biến mất, Naran lâm vào trầm tư.

… …

Trở lại phòng mình, Soran mặc áo choàng ướt đẫm đi vào phòng tắm, trong hồ đã được cung nữ đổ đầy nước nóng. Các cung nữ giúp Soran cởi y phục, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài, các cô không dám nhìn thân thể Soran, điều đó làm các cô cảm thấy mình đang khinh nhờn Soran.

Soran không lập tức xuống hồ mà nhìn thân thể trần trụi của mình trong gương. Sờ lên gương mặt làm cậu hoảng hốt, gương mặt làm cậu thấy kinh khủng vạn phần. Cậu là ai vậy? Cậu là Soran, hay là Ogihara. . . Backy. . . Chuyện của hơn một trăm năm trước trong đầu cậu cũng không phải cực kì rõ ràng, bởi vì, cậu cũng không ghi nhớ chuyện này trong lòng, cậu chỉ tinh tường nhớ kỹ tất cả mọi thứ ở “thế giới kia”. Cậu đã không phải Soran trong quá khứ, nhưng cậu. . . cũng không phải Ogihara, Backy của thế giới kia nữa. Cậu là ai vậy? Trong cơ thể cậu có một người đang khóc, có một người vì tưởng niệm người thân, bạn bè mà liên tục khóc. Cậu mê man trên giường bốn năm, sau khi tỉnh lại thì cái gì cũng đã quên, quên tất cả mọi thứ của thế giới kia, quên. . . người cậu yêu nhất, cũng là người yêu cậu nhất. Đến tận một năm trước, cậu mới nhớ ra toàn bộ, khi tất cả kí ức này ùa vào trong đầu thì ngực cậu đau đớn đến mức thiếu chút nữa làm cậu không thở nổi.

Tóc đang nhỏ nước, Soran lại nở nụ cười. Cậu nhớ ra rồi, đã từng, hồi cậu mới sống lại ở thế giới kia cũng là mùa hè. Vào một ngày, bên ngoài trời mưa xối xả, người thân không ở nhà. Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cậu cứ như vậy vọt vào làn mưa xối xả trong sân mà la to. Mới tới thế giới kia, cậu vẫn rất sợ, mà ngày hôm đó, dường như cậu muốn đem tất cả sợ hãi trong lòng ném hết đi. Không cho quản gia và các người hầu che ô cho mình, cậu cứ như vậy gào lớn, hét lớn, cười lớn, khóc lớn. Cho đến khi các anh tan học trở về, đại ca xông lên bế cậu trở lại, nhị ca thì đổ nước nóng vào bồn cho cậu, mà ngày hôm đó, lần đầu tiên cậu bị anh trai đánh đòn.

“Anh. . .” Trong gương, Soran thống khổ kêu một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống, “Anh. . . Daddy. . . Mommy. . .” Nhớ nhung mỗi ngày một nhiều thêm, đặc biệt là trong ngày mưa như thế này. Bên ngoài phòng tắm, tay Naran đặt ở trên cửa, thở dài một tiếng, nàng lặng lẽ đi.