Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 46: Hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng (8)

Dịch: Haru

Căn tin có ba tầng, tầng một là nhà ăn bình thường, giá cả bình dân, phần lớn học sinh bình thường đều ăn ở đây, tầng hai là khu ẩm thực Trung Quốc và phương Tây, giá cả đắt đỏ, món ăn tinh tế, chú trọng nghệ thuật hơn mỹ vị, là nơi dành cho những người như "Việt Nẫm", tầng ba là nơi chiêu đãi những học sinh đặc biệt.. mỗi tầng đều có qui tắc riêng, đây là quy tắc mà mọi người đều ngầm thừa nhận từ khi thành lập trường đến nay.

Trần Như mời khách dùng bữa nên đương nhiên là không thể dẫn Việt Nẫm đến tầng một, như vậy thì mang tiếng keo kiệt quá, nên cô đưa Việt Nẫm lên tầng hai, việc này tránh không khỏi đυ.ng mặt các bạn học cùng lớp của Việt Nẫm.

"Kia là Việt Nẫm đúng không? Sao cô ấy đi chung với Trần phù thủy vậy?" Mọi người ngoài mặt đang ăn, nhưng họ đã ngấm ngầm bàn tán với nhau: "Tôi nghe nói cô ấy không phải con ruột của nhà bọn họ, Bạch Kiều Kiều vài hôm trước từ lớp thường chuyển lên mới là con ruột của Việt gia, nghe nói năm đó bệnh viện ôm nhầm."

Người bên cạnh nghe bàn tán đề tài này cũng nhảy vào tám theo: "Chậc, tin này của các cậu đã lạc hậu rồi, tui có người bạn là bạn thân của Bạch Kiều Kiều, cô ấy nói hôm qua Bạch Kiều Kiều khóc lóc nói rằng Việt Nẫm đã đánh cắp thân phận mười sáu năm của cô ấy, Việt Nẫm là con gái của tiểu tam!"

"Mẹ kiếp! Khủng khϊếp dữ vậy! Chuyện gì đang xảy ra vậy!"

"Còn chuyện gì nữa, chẳng phải nhà nào cũng có những chuyện xấu đó sao? Bạch Kiều Kiều là còn của chính thất, nhưng bị mẹ ruột của Việt Nẫm tráo đổi, muốn giành lấy cổ phần của nhà bọn họ.."

* * *

Tiếng bàn tán xung quanh không tính là lớn tiếng lắm, Việt Nẫm và Trần Như bị ép phải nghe, Trần Như gọi cho Việt Nẫm một phần ăn rồi quay lại nói: "Em đừng để ý mấy chuyện này, nghe rồi thì cho qua đi, không có gì to tát, vòng tròn này chính là như vậy, thân phận địa vị mấy thứ này đều là hư vô, chỉ có thực lực của bản thân em mới là sức mạnh."

Trần Như làm chủ nhiệm phòng đào tạo rất có uy danh, cô vừa nhìn xung quanh một vòng thì tiếng bàn luận biến mất, chỉ còn lại thanh âm dao nĩa nhẹ nhàng chạm vào nhau.

"Thấy không? Đây chính là đặc quyền mà người có thực lực mang lại." Cô hất hàm chỉ bảo Việt Nẫm: "Em phải nhớ kỹ, con người hay mau quên, chuyện không có tranh chấp đến lợi ích của họ thì mấy ngày sau là họ quên ngay thôi, sau khi em đạt tới độ cao mà họ không thể chạm tới, so với mấy chuyện này thì không đáng là gì."

Không biết cô ấy tưởng tượng cái gì, Việt Nẫm ngồi nghe Trần Như truyền động lực, ăn bữa trưa mà không biết mùi vị gì, nhìn thấy giáo viên trong trí nhớ đang ngồi trong góc của nhà ăn.

"Em nhìn thấy cô chủ nhiệm, em sang gặp cô ấy một xíu nha!"

"Khu vực đó chỉ có giáo viên và nhân viên mới được vào, cô đi qua nói giúp em, em ăn cơm đi." Trần Như cầm thẻ ăn của mình lên lập tức rời đi.

Chỗ Việt Nẫm đang ngồi sau khi không có giáo viên thì bầu không khí trong nháy mắt sôi trào, có vài người bạn tốt trong trí nhớ của Việt Nẫm đã tiến tới hỏi thăm tin tức.

"Cậu thật sự không phải con gái của Việt gia ư? Bạch Kiều Kiều là em gái của cậu à?"

"Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Bạch Kiều Kiều hiện tại đã chuyển đến lớp chúng ta, nói thật so với cậu thì cô ta chẳng giống con gái nhà họ Việt chút nào.. Ôi, baby à, tất nhiên là tôi đứng về phía cậu rồi!"

"Sao Trần phù thủy tốt với cậu vậy? Làm thế nào mà bà ta đi ăn cùng với cậu vậy?"

* * *

Bất kể là hỏi han kiểu gì Việt Nẫm đều đánh Thái Cực trở lại, trả lời các câu hỏi đều như nhau, cho đến khi..

"Em gái!" Một giọng nữ mềm mại từ trong góc nhà hàng truyền đến, Việt Nẫm ngẩng đầu nhìn qua, mái tóc dài của cô gái xõa ra sau lưng, khuôn mặt giống Ngô Quân đến 70%.

Bạch Kiều Kiều?

Mọi người xung quanh vừa nhìn hai nhân vật chính của trung tâm buôn chuyện đều có mặt, họ rất phấn khích, gọi đồng bọn đến xem kịch.

Bọn họ thích nhất là tụ tập xem náo nhiệt thế này.

Việt Nẫm ngước mắt lên, nuốt thức ăn xuống và hỏi với giọng bình thường: "Vị nào vậy?"

Bạch Kiều Kiều nghẹn họng, mở to hai mắt nhìn: "Em không biết chị ư?" Ngẫm nghĩ lại khi mình trở lại ngôi nhà kia, Việt Nẫm đã không có ở đó, không biết mình cũng đúng.

Khi Bạch Kiều Kiều học ở lớp thường từng hâm mộ những người ưu tú như Việt Nẫm, cô cũng nghĩ nếu mình là một trong số bọn họ thì tuyệt biết bao.. Giờ đây, ước mơ của cô đã thành hiện thực!

Việt Nẫm đã cướp thân phận của cô mười sáu năm, thế mà cô ta vẫn còn kiêu ngạo như vậy?

Cố nén cảm xúc trong mắt, Bạch Kiều Kiều nở một nụ cười vô hại: "Chị là.. Bạch Kiều Kiều, là chị gái cùng cha khác mẹ với em." Cô nhìn chiếc ghế trống đối diện Việt Nẫm, giơ hộp cơm trong tay ra, có chút bất đắc dĩ: "Chúng ta cùng nhau ăn chung nha, vừa lúc ở nhà có làm cho chị món tráng miệng, chị sợ một mình ăn không hết sẽ lãng phí, em bỏ nhà đi lâu như vậy chắc nhớ hương bị gia đình lắm."

"Không có, chị nghĩ nhiều rồi." Có quỷ mới nhớ hương bị gia đình.

Tầng hai của căn tin trường thông thường không cho phép mang hộp cơm và đồ ăn của mình vào, Việt Nẫm có thể hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy, làm như vậy mang lại lợi ích gì cho cô ta.. Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, cô ta cố tình nhấn mạnh các cụm từ như: "Cùng cha khác mẹ", "gia đình", "bỏ nhà đi" chẳng qua là muốn thể hiện ta đây dịu dàng, lương thiện nhằm giành được thiện cảm của mọi người.

- - Ây da, tiểu thư thật của nhà họ Việt kia thật xinh đẹp lại tốt bụng, so với đứa giả mạo kia, ai cao ai thấp nhìn là biết liền.

- -Người thật quả nhiên khác biệt, rộng lượng không so đo với kẻ đã cướp đi thân phận của mình.

Việt Nẫm nuốt xuống miếng cuối cùng của hộp cơm, ưu nhã lau khóe miệng: "Nếu chị thích ngồi chỗ này thì ngồi đi, hoặc là chị thích chỗ tôi ngồi hơn?" Cô đứng dậy nhường chỗ ngồi: "Mời tự nhiên." Tính toán thời gian thì đến lúc cô phải đi tìm Trần Như, bên kia chắc là đã giải quyết xong hết rồi!

Bạch Kiều Kiều thấy Việt Nẫm cứ phớt lờ mình như vậy, lập tức cắn khóe miệng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, nước mắt dâng đầy mi như muốn chảy ra.

"Em hận chị đúng không? Hận chị cướp nhà và thân phận của em?"

Tay cầm khay ăn của Việt Nẫm khẽ run rẩy: "?" Tại sao cô cảm thấy mình và Bạch Kiều Kiều không cùng tần số ấy nhỉ?

"Nhưng mà.. em mới là người đánh cắp thận phận của chị trong mười sáu năm mà!"

Bạch Kiều Kiều nói những lời này cũng không hạ giọng, cơ bản toàn bộ nhà ăn đều có thể nghe rõ ràng, tất cả mọi người đều đặt đồ ăn xuống, nhìn chăm chú hai người bọn họ.

Mẹ kiếp! Những tin đồn hóa ra là sự thật! Bạch Kiều Kiều và Việt Nẫm thực sự là chị em cùng cha khác mẹ! Vậy Việt Nẫm chẳng phải là con của tiểu tam hay sao?

Bạch Kiều Kiều đang khóc! Chắc chắn là bị Việt Nẫm mắng nên mới khóc!

Cô ta đã cướp đi cuộc đời của Bạch Kiều Kiều, và tận hưởng mười sáu năm vinh hoa phú quý! Chẳng lẽ cô ta không thấy áy náy trong lòng hay sao?

Các thiếu niên trẻ tuổi bồng bột rất nhanh bị nước mắt của Bạch Kiều Kiều mê hoặc, mấy bạn trẻ trâu này tự cho rằng mình đã chân tướng đều không nhịn được đứng lên: "Việt Nẫm, sao cậu đối xử với Bạch Kiều Kiều như vậy! Cô ấy là chị gái của cậu đấy!"

"Đúng đó, nếu không có cô ấy, làm gì có cậu của ngày hôm nay?"

"Khốn kiếp! Thật không hổ là con gái của tiểu tam, dám khi dễ con gái của nguyên phối thành như vậy, thật không biết xấu hổ!"