Dịch: Haru
Nếu đã quyết định làm việc phải có bắt đầu và kết thúc, Việt Nẫm liền hủy bỏ tất cả kế hoạch trước đó, và bắt đầu lập lại kế hoạch một lần nữa.
Việt Nẫm của hiện tại hoàn toàn khác so với trước đây.
Cô thuê một căn nhà cho thuê, in ra một loạt các hình ảnh và tài liệu rồi ghim lên tường.
Trong khi làm việc này, cô bật tivi lên để âm thanh tivi ngăn chặn tiếng ồn khi cô đóng đi những thứ kia lên tường.
"Tôi nghe nói gần đây quý thiên kim có liên quan đến một vụ tai nạn nghiêm trọng, hình như là tham gia bắt nạt trong trường học? Vấn đề này có ảnh hưởng gì đến cuộc bầu cử ông không, ông dự định đối phó với nó như thế nào? Đối với vụ tai nạn lần này ông có gì muốn nói với những người đang ủng hộ ông không?
" Nghe nói các ông đã bỏ ra số tiền rất lớn để mời Eli Gordon, một nhà quan hệ xã hội về khủng hoảng ở nước ngoài đúng không?
"Ông muốn dựa vào quan hệ xã hội để giúp xử lý cuộc khủng hoảng này đúng không? Ông đã từng nghĩ đến cử tri đã ủng hộ mình chưa?"
* * *
Việt Nẫm liếc nhìn người đàn ông trên TiVi cũng là người xuất hiện trong tài liệu trên tay cô, chính là cha của hai chị em nhà họ Triệu, ông ta sắp tham gia bầu cử.
Ông ta nghiêm túc nhìn vào máy quay, nói những lời theo kiểu chính nghĩa với vô số micro đang hướng vào mình, "Tôi cũng đã nghe qua về trường học của con gái tôi rồi, cô gái đáng thương kia nhảy lầu tự tử vì trầm cảm, sau khi trao đổi với bố mẹ của cô gái, tôi phát hiện ra rằng bọn trẻ trong xã hội hiện đại không giỏi chịu đựng được đả kích, vì vậy là bậc cha mẹ chúng ta nên giúp chúng đối mặt với bản thân một cách nghiêm túc, nên thường xuyên nói chuyện với những đứa trẻ bị trầm cảm hơn.. Vì vậy tôi quyết định sẽ đến từng trường học trong chuyến tham quan diễn thuyết tiếp theo, tôi sẽ cố gắng hết sức để thay đổi xã hội này!"
Việt Nẫm nghe đến cuối cùng chỉ muốn cười, loại cha mẹ nào thì có con gái loại ấy, bất kể là đi nước cờ gì, cũng không che giấu được sự ích kỷ và tham lam của bọn họ.
Cô tắt TiVi nghiêm túc nhìn bức tường đã vẽ xong, chính giữa bức tường là Dư Mặc, lấy cô ta làm trung tâm, hình của hai chị em nhà họ Triệu và tất cả mọi người lớp hai, lớp ba dán ở xung quanh, cô dùng bút màu đỏ vẽ mối liên kết với tất cả mọi người, một chuỗi quan hệ chằng chịt nhìn mà sởn gai ốc, cô dán riêng hình của bốn người nhảy lầu ở chỗ trống khác của bức tường, thật bất ngờ phát hiện ra vài chuyện rất thú vị.
Hai cô gái giống với Dư Mặc và Việt Nẫm, đều là học sinh chuyển trường vào học trong lớp này, hai cô gái này học cùng lớp trong khi hai bạn nam kia thì từ trường này học thẳng lên.
Hai cô gái học cùng lớp vẫn có thể hàng ngày ở bên nhau, ngoại trừ mỗi ngày gặp mặt nhau thì cả hai đều ở trạng thái không ai quấy rầy nhau, điểm mấu chốt duy nhất chính là giáo viên dạy toán, giờ học toán của bốn người đều cùng một giáo viên dạy.
Việt Nẫm không tin rằng không có ai trong trường này là trong sạch, cô lần theo manh mối này điều tra tiếp, quả nhiên tra ra được vài thứ.
Nhà trường quy định rõ ràng giáo viên không được dạy thêm ngoài giờ học, nhưng tài khoản ngân hàng của giáo viên toán Tề Tuần này đều có vài khoản tiền không nhỏ do phụ huynh của các học sinh chuyển vào, trong số đó có phụ huynh của bốn học sinh đã chết.
Một chuỗi các mối quan hệ của sơ đồ hình nhánh cây đã được sắp xếp xong, Việt Nẫm tiếp tục thêm thông tin chi tiết hơn vào đó, ngoại trừ người chết thì bên cạnh ảnh của những người khác đều viết bối cảnh gia đình, sở thích cá nhân và thời gian biểu.. Viết đến cuối cùng thì toàn bộ bức tường không còn chỗ trống nào.
Tiếng "Xoẹt xoẹt" của bút dừng lại, tay cầm bút đỏ viết dấu chấm cuối cùng, cô tùy ý cầm phi tiêu từ phía sau ném tới.
Nhìn bức ảnh có phi tiêu ghim vào, Việt Nẫm nở nụ cười nhẹ.
Lưu Trì.
* * *
Trời về đêm, Lưu Trì bước vào chốn ăn chơi xa hoa trụy lạc, chẳng mấy chốc đã có hai người phụ nữ quyến rũ đi tới, thuần thục khoác tay hắn.
"Anh Lưu, anh đến rồi." Hai người phụ nữ vuốt ve quần áo trên người đàn ông, sau đó bình tĩnh nhìn nhau.
Hai người đã ở đây bao lâu rồi, ánh mắt và trí nhớ đều tinh tường, nếu họ nhớ không lầm thì bộ quần áo này Lưu Trì mặc đến đây đã năm lần rồi.
Năm lần! Đây là loại khái niệm gì?
Điều đó có nghĩa là tình hình tài chính của hắn có vấn đề!
Trước đây quần áo Lưu Trì mặc đến đây đều khác nhau, bây giờ mặc quần áo cũ đến đây, so ra cũng không moi được bao nhiêu giá trị.
Bàn tay của hai người dường như tùy ý vuốt ve cổ tay và túi quần của hắn, cảm thấy trống trơn không có gì cả, một trong số họ không thể giữ nụ cười trên mặt.
Lần trước hắn đến đây nói là không mang theo tiền nên mang đồng hồ ra thế chấp, bây giờ không mang theo gì cả, là muốn chơi xong không trả tiền à?
Người bạn đi chung đè tay cô kia lại, mỉm cười với Lưu Trì, "Anh ơi, chúng ta vẫn ở vị trí cũ đúng không?"
Nghĩ đến số tiền còn lại không có bao nhiêu, Lưu Trì liền buồn bực, giá cả ở vị trí cũ hiện tại hắn không trả nổi.
"Phòng bình thường."
Sau khi hắn nói xong câu đó, người phụ nữ đầu tiên khoác tay hắn đã lùi về phía sau nửa bước, cô ta vén mái tóc rơi lòa xòa trên trán, giọng nói không còn kiên nhẫn nữa, "Anh Lưu, hôm nay em không được khỏe, em đi trước."
"Tiểu Lan?" Cô nhìn người bạn đi chung, lời nói ẩn ý rất rõ ràng.
Muốn đi cùng không?
Lưu Trì cũng không ngốc, biết mình không có tiền nên bị người ta ghét bỏ, nụ cười trên khóe miệng cứng ngắc, muốn buông tay nhưng không khống chế được sức lực, trong thời gian ngắn nhìn có vẻ buồn cười.
Tiểu Lan giả vờ lo lắng nắm tay người bạn của mình vỗ vỗ ý muốn nói, "Nếu cô không khỏe, hãy đi nghỉ ngơi đi, anh Lưu ở đây có tôi rồi."
"Cô đây là.. muốn làm từ thiện?"
Mình có lòng tốt nói cô ta biết, vậy mà cô ta không rời đi? Dạng đàn ông thế này cô ta cũng để ý ư?
Không chờ đối phương phản ứng thế nào, người đẹp đã lắc eo, bước trên giày cao gót đi vào trong.
--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/1676807562/