Dịch: Haru
Bệnh hoạn, quá bệnh hoạn.
Dựa vào nội dung quyển nhật ký và nội dung thảo luận trên diễn đàn, cô nhận thấy tình huống mình gặp phải thậm chí còn tồi tệ hơn những gì cô tưởng tượng.
Cô đã nghiên cứu tâm lý của nhiều người, cô cũng biết rằng những chuyện bắt nạt trong trường học thường là bắt nạt những người "khác loài", "yếu đuối" để củng cố địa vị của mình, để chứng tỏ sức mạnh của mình, số ít chỉ đơn giản là giải phóng áp lực của bản thân, từ đó đạt được sự kɧoáı ©ảʍ.. Nhưng ngôi trường này không như vậy, bọn họ làm những điều này chỉ vì tư tưởng giai cấp.
Trong giới đều là những người giàu có hoặc những người cao quý, đi học chỉ là một cách để gϊếŧ thời gian, đến lúc tốt nghiệp, không phải anh là cấp dưới của tôi thì cũng là nhân viên làm việc trong công ty của tôi, hệ thống cấp bậc được phân chia rõ ràng, một chuỗi các mối quan hệ được hình thành từ trên xuống dưới, duy trì một sự cân bằng kỳ lạ.
Bọn họ dựa theo lịch trình đã định sẵn mà đi, mỗi người đều được sắp xếp rõ ràng, lâu dài chắc chắn sẽ có chút nhàm chán, nhưng có một ngày trong bọn họ có một nhóm người của một thế giới khác đến.
Cách ăn mặc và gu nói chuyện của nhóm người này, có những dấu hiệu cho thấy họ khác với những người đó, họ là những người cấp thấp thuộc tầng dưới của kim tự tháp.
Đối với những người thuộc tầng lớp cao thì nhóm người như vậy tương đương với người hầu, một món đồ chơi hoặc nơi để trút giận.
Dù sao thì nhóm người đó cũng khác với họ nên thế nào cũng chả sao.
Không gây ra mối đe dọa cho họ.
Lúc đầu mọi người còn kiểm soát được, nhưng sau đó thấy rằng vượt quá giới hạn một chút có vẻ cũng không sao.
Vì vậy điểm mấu chốt một lần nữa bị kéo xuống, khi phần trống rỗng trong trái tim của họ ngày càng không thỏa mãn, họ đã tìm ra một cách mới để chơi! Thay vì tự mình làm điều đó, họ để những người này gϊếŧ hại lẫn nhau.
Nhìn xem! Đồng loại bắt nạt đồng loại, giống như thế giới động vật vậy! Thật thú vị!
Ồ? Phản kháng? Bị phát hiện rồi?
Vậy thì sao?
Làm điều xấu đều là nhóm các cô, không không liên quan gì đến họ! Đυ.ng vào nơi khác, hỏi ra cũng không liên quan gì đến họ!
Bởi vì nha, tay bọn họ đều sạch sẽ.
Bọn họ quan sát tất cả những điều này bằng con mắt của một người ngoài cuộc, để cảm nhận nỗi đau và sự giãy giụa của các cô, mọi hành động của các cô đều nằm trong kế hoạch của họ.
Ở phần chóp của kim tự tháp, có vẻ như là người ở vị trí cao được họ tôn thờ!
Những người giống như hoa tầm gửi trong thế giới của bọn họ, mặc cho người khác nhào nặn, muốn làm gì thì làm.
Các cô là những người khác loài, mà khác loài thì bị loại trừ.
Chính vì vậy mà Dư Mặc và "Việt Nẫm" mới sợ mình "không giống họ".
Sau khi mọi người trong lớp được thầy giáo trấn an, ông ta nhìn Việt Nẫm hầu như không còn kiên nhẫn nữa, "Em còn đứng đấy làm gì? Muốn tôi xuống mời em về chỗ ngồi hả?"
"Thầy ơi, thầy đừng ép người ta quá, nếu bị ép quá người ta nhảy lầu thì biết làm sao?"
"Cậu đừng nói vậy, cô ta thi vào lớp ba, chắc chắc không muốn học lớp của thầy rồi!"
"Đúng đó thầy ơi! Lớp của thầy đâu có thú vị!"
* * *
Việt Nẫm lạnh lùng nhìn chăm chú vào tất cả mọi người trong lớp, cuối cùng xoay người đi về phía cửa.
Mọi người trong lớp khiến Việt Nẫm khó chịu, cô giống như ở lại thêm một giây thôi cũng có thể cảm nhận được sự thối nát và mùi hôi thối phát ra từ sâu trong linh hồn của bọn họ.
Thân thể này không có sức mạnh cũng không có bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào, dù cô liều mạng phản kháng lại, một chọi nhiều, hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, cô không thể rời khỏi trường được.
Vẫn còn thời gian, phải đợi thôi.
Trước khi rời đi cô sẽ tặng bọn họ một phần đại lễ.
"Đứng lại!" Thầy giáo ném quyển sách ngăn Việt Nẫm lại, "Đang giờ học em đi đâu đấy! Thành thật về chỗ ngồi cho thầy! Em ngang nhiên vi phạm kỷ luật của lớp học, Việt Nẫm! Em có muốn bị kỷ luật không hả?"
Việt Nẫm thậm chí không thèm nhìn đến ông ta, quay người bỏ đi, "Tùy thầy, mời thầy cứ tự nhiên."
Thầy giáo bị mất mặt hét to chửi mắng, "Việt Nẫm! Em trở lại ngay! Trong mắt em còn có thầy hay không!"
"Thôi học! Thầy sẽ cho em thôi học!"
* * *
Việt Nẫm rời khỏi lớp học không chỉ vì cô ấy cảm thấy ghê tởm, mà vì cô phát hiện ra vài manh mối mới.
Đang đi không mục đích trong khuôn viên trường, cô dừng lại khi nghe thấy tiếng gió, giây tiếp theo cô nhắm mắt lại bước vào cung điện ký ức của mình.
Cảnh tượng được tái tạo lại.
Chuyện xảy ra vừa rồi giống như một bộ phim chiếu lại trước mặt cô.
Dưới sự khống chế có ý thức của mình, hình ảnh dừng lại khi có ba nam và hai nữ bước vào.
Điều chỉnh góc độ của hình ảnh, Việt Nẫm dễ dàng nhìn thấy hình ảnh cô gái nói: "Cô ta muốn gϊếŧ Trần Sổ", đồng tử Triệu Tuyết Lê co rút lại, cánh mũi phập phồng, đây biểu hiện của sự hoảng sợ, động tác hoảng sợ đến mức phải lùi ra sau nửa bước cho thấy cô ta đang trốn tránh, và trong vô thức cô ta nhìn về phía gã con trai bên cạnh, nhằm tìm kiếm sự an ủi trong lòng.
Dời tầm mắt nhìn xuống thì thấy tay phải của cô ta đang nắm cổ tay trái, nhìn qua khe hở phát hiện ra cô ta đang chạm vào chiếc vòng tay.
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ.
Vòng đeo tay đặc chế không mua được trên thị trường, chứng tỏ chiếc vòng này có ý nghĩa đặc biệt đối với cô ta.
Sherlock từng đề cập tới chiếc vòng tay nhà trai tặng cho hai cô gái giống hệt nhau, giả sử chiếc vòng của Dư Mặc và chiếc vòng kia cùng kiểu, vậy có thể hiểu là tại sao hung thủ kéo chiếc vòng đó ra.
Đối với họ Dư Mặc chỉ là một món đồ chơi nhỏ để gϊếŧ thời gian, khi biết bạn trai mình tặng chiếc vòng tay cùng kiểu cho một món đồ chơi, cô ta đã tức giận.
Hắn quan tâm đến đồ chơi hay hắn xem các cô ấy đều có vị trí như nhau?
Bất kể giải thích như thế nào thì đối với Triệu Tuyết Lê kiêu ngạo mà nói là không thể chấp nhận được!
Vì yêu sinh ra ghen tuông, vì ghen sinh hận, nên dẫn đến điên cuồng.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về tất cả những chuyện này, Việt Nẫm mở mắt ra thì thấy mình đã đi đến tòa nhà ma, bên ngoài tòa nhà bị giăng dây cảnh giới màu vàng, trên mặt đất nơi xảy ra tai nạn có vết máu, qua một thời gian vết máu đã chuyển sang màu nâu sẫm, nhìn như ai đó đổ sơn trên mặt đất.
Việt Nẫm nhìn quanh bốn phía đều vắng lặng không người.
Không đúng, cho dù có giăng dây cảnh giới nhưng theo lý mà nói, vụ án xảy ra chưa được bao lâu bên cảnh sát sao không lưu lại người canh giữ hiện trường?
Tại sao không ai thu thập bằng chứng trong tòa nhà bỏ hoang?
Dù sao xung quanh cũng không có người nên Việt Nẫm kéo dây cảnh giới xuống bước vào trong.
Cô đã chụp ảnh sân thượng và tầng 6 cũng không tìm thấy bất cứ điều gì, điều cô quan tâm nhất là hung thủ sau khi trèo ra cửa sổ kia đã đi đâu? Hắn rời đi như thế nào?
Cô bước tới lớp học kia, bệ cửa sổ không cao chỉ một mét, bên ngoài giáp với rừng cây xanh của trường, Việt Nẫm giẫm lên bệ cửa sổ trèo ra ngoài, vừa mới đặt chân xuống cô phát hiện có thứ gì đó lấp lánh màu trắng nằm dưới một chiếc lá khô.
Hình như cô vừa giẫm lên cái gì đó thì phải?
Nhấc chiếc lá lên, Việt Nẫm nhìn thấy một thứ. Đó là chiếc vòng tay bằng bạc! Giống với chiếc vòng đeo trên tay Triệu Tuyết Lê.
Việt Nẫm dùng khăn giấy bọc chiếc vòng rồi nhặt nó lên, cầm lên xem thì thấy có hai chữ cái khắc trên chiếc vòng ----YM.
YM? Dư Mặc. (Dư mặc tiếng trung là Yu Mo)
Đây là chiếc vòng bị mất của Dư Mặc.
Hung thủ đã thô bạo tháo chiếc vòng tay của Dư Mặc ra, vì vậy trên cổ tay của Dư Mặc mới để lại dấu vết.
Lúc bọn họ trèo ra từ chỗ này làm rơi vòng tay, sau đó được Việt Nẫm nhặt được.
Nhưng tại sao người của đội giám định không tìm được nó? Rõ ràng hôm thẩm vấn cô đã nói hết với bọn họ rồi mà.
Họ không nghiêm túc tìm kiếm? Hay là có nguyên nhân khác?
Việt Nẫm đang suy nghĩ về vấn đề này, thì tiếng bước chân và tiếng nói từ cách đó không xa truyền đến, cô như một con mèo âm thầm quan sát, nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc quần áo lao động màu vàng đi vào, người đàn ông đi đầu hét lên với những người phía sau, "Nào nào, mọi người, hành động nhanh lên!"
"Các anh chia làm ba nhóm, mỗi người một tầng, trước tiên dọn hết mấy thứ này ra ngoài, lát nữa tìm người mua phế liệu bán chắc cũng được mấy trăm đồng!" Nói xong anh ta dẫn đầu di chuyển đống bàn ghế.
"Tòa nhà này âm u quá! Người chết nguyên khí rất nặng, thảo nào nhà trường quyết định đập nó xây lại!" Hành lang vắng lặng có thể nghe rõ cuộc tiếng trò chuyện của bọn họ, "Đáng thương thay, hôm qua mới chết một cô gái, thật xui xẻo!"
"Vụ này tôi biết nè! Tôi nghe nói vụ án đã được khép lại, cô ấy bị trầm cảm nên nhảy lầu tự tử.. Tôi thực sự không biết giới trẻ ngày nay nghĩ gì, có cái gì mà trầm cảm chứ, bọn chúng không cần phải kiếm tiền nuôi gia đình, không giống như chúng ta mỗi ngày đều phải làm việc vất vả."
"Trầm cảm? Sợ là bệnh nhà giàu rồi!"
* * *
Vụ án kết thúc rồi sao? Sao nhanh vậy!
Thế nhưng tin tức tự tử vì bệnh trầm cảm ở đâu ra?
Điều khiến Việt Nẫm cảm thấy trở tay không kịp chính là trường học chuẩn bị phá bỏ tòa nhà ư?
Phá bỏ tòa nhà thì bằng chứng bên trong biết phải làm sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Việt Nẫm mang theo nghi ngờ ra khỏi cổng trường, bắt taxi đến đồn cảnh sát, đến trước cổng cô tình cờ gặp Hứa Thành đang định đi ra ngoài.
"Đội trưởng Hứa." Việt Nẫm cầm tờ khăn giấy đi tới bên cạnh Hứa Thành, "Anh định ra ngoài à?"
Hứa Thành nhìn thấy Việt Nẫm thì hơi kinh ngạc, nhưng anh ta nhanh chóng mỉm cười, "Là cô nhóc à, cô làm sao đến đây? Hôm nay không phải cuối tuần mà nhỉ? Cô không đi học à?"
"Vụ án của Dư Mặc đã kết thúc rồi sao?" Việt Nẫm không quan tâm đến những chuyện khác, cứ thế đi thẳng vào vấn đề, "Chứng cứ ở hiện trường đã được thu thập kỹ hết chưa? Đã khám nghiệm tử thi chưa? Đã xác nhận là cô ấy tự sát chưa?"
"Từ lúc lập án đến khi kết thúc vụ án vẫn chưa hết 24 giờ mà, đúng không? Các anh có manh mối và chứng cứ đầy đủ rồi ư? Các anh làm việc sao nhanh vậy?"
Việt Nẫm từng bước ép sát làm cho ý cười của Hứa Thành biến mất.
"Vụ án đã kết thúc rồi, những gì cô nói đều không có làm."
Bàn tay đang nắm chặt của Việt Nẫm buông lỏng, "Tại sao?"
Hứa Thành nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, cảm thụ nhiệt độ mất đi từng chút một trên đầu ngón tay.
"Cha mẹ của Dư Mặc nhìn thấy giấy chẩn đoán của cô ấy, họ không muốn mang thi thể của cô ấy về, cô biết chuyện này không?"
"Họ cảm thấy Dư Mặc làm mất thể diện, nếu điều tra thêm sẽ càng khiến họ thêm mất mặt, tất cả học sinh trường của cô đều rũ bỏ sạch sẽ, hơn nữa còn liên lụy quá sâu tới bên trên, sau khi hai bên thương lượng thì dùng lý do tự sát để kết thúc vụ án."
Hứa Thành chế nhạo, "Hai nhà đều vui vẻ tại sao lại không làm chứ?"
Việt Nẫm cúi đầu, có thể là cô bị tuột huyết áp lại thêm nghe những lời này nên cảm thấy choáng váng.
"Cô biết tại sao tôi bảo cô dọn dẹp sạch sẽ cái đuôi không?"
Những trò đấu đá vụn vặt trước đây có thể dùng sự thông minh của cô lừa được, nhưng nếu để trực tiếp đấu với đám người này?
Đừng nói đùa, cô ấy, không có cửa thắng.
Là một người ngoài cuộc, Hứa Thành nhìn thấy rất rõ ràng điều đó, anh biết Việt Nẫm muốn làm gì, hơn nữa anh rất quý trọng tài năng của cô nên mới nhắc nhở cô.
Việt Nẫm im lặng, một lúc sau cô mới gật đầu.
"Tôi hiểu rồi, đội trưởng Hứa, vậy tôi sẽ trở lại lớp."
Cô cho chiếc vòng tay được bọc trong khăn giấy vào lại túi của mình, rồi quay người rời đi.
Cô không định đưa chiếc vòng cho Hứa Thành, có một số việc quả nhiên vẫn phải tự mình làm.
Việt Nẫm có thông minh không? Cô ấy có nha.
Vì muốn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cô buộc mình phải trở nên thông minh, đọc những cuốn sách phức tạp và sâu sắc mỗi ngày, nghiên cứu những mật mã nhàm chán, học cách trò chuyện với người lạ để lấy thông tin và chiếm được lòng tin của họ.. Mỗi ngày cô đều coi như là ngày cuối cùng, khi thực lực trở thành vốn liếng, cô cũng có niềm kiêu hãnh nên cô chưa từng nghĩ tới việc dọn dẹp cái đuôi của mình.
Lời nhắc nhở của Hứa Thành khiến cô chợt nhận ra được vấn đề.
Làm việc phải có bắt đầu và kết thúc.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Việt Nẫm, trong lòng Hứa Thành có dự cảm xấu.
Không! Cô nhóc bướng bỉnh này chắc chắn không hiểu!
Nhưng anh cũng không muốn khuyên nhủ thêm, vì anh biết anh và cô giống nhau, anh hiểu cô giống như hiểu mình vậy, kiểu người như bọn họ có khuyên cũng vô dụng.
Mà chính anh cũng thật sự bắt đầu mong đợi những gì Việt Nẫm sẽ làm!
--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/1676807562/