Mỗi Lần Luân Hồi Đều Ở Hiện Trường Vụ Án

Chương 17: Ai Ꮆiết ai (3)

Dịch: Haru

Sau khi báo án, Việt Nẫm tiến lên hai bước, đứng gần một chút để kiểm tra thi thể, sợ phá hỏng manh mối sẽ gặp phiền phức nên cô không lật thi thể, mà chỉ đứng từ xa thu thập thông tin.

Nếu che đi nửa khuôn mặt, thêm kính râm vào, là cô gái hôm qua cô đã gặp.

Trên đồng phục học sinh có nếp nhăn và vết đen, đầu ngón tay, giày da đen và váy cũng bị bám nhiều bụi, cổ tay phải có lằn đỏ mờ nhạt, và đeo kính.. theo những gì cô nhìn thấy thì không phải là tự sát, cô ấy bị ai đó đẩy xuống.

Cô ở đây chưa đầy mười phút! Vì vậy, người vẫn còn trên lầu!

Cạch----

Trong tòa nhà có tiếng sắt va chạm, như thể có ai đó vội vàng rời đi và va phải thứ gì đó, âm thanh đó có cảm giác cách Việt Nẫm rất gần.

Cách tốt nhất để giúp nạn nhân là tìm ra hung thủ thực sự, cô không còn thời gian tiếp tục canh giữ hiện trường ở đây, sợ có người đến xóa dấu vết quan trọng nên cô chụp hai tấm ảnh, cất điện thoại rồi bước vào dãy nhà dạy học bỏ hoang, hơi lạnh ập tới xuyên qua khe hở trên quần áo, cả người sởn gai ốc.

Không ai muốn đến tòa nhà bỏ hoang chưa từng được sửa chữa này, hành lang tối tăm u ám, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, những bức tường trắng do thời gian xói mòn bị nứt nẻ, ố vàng, lộ ra lớp xi măng bên trong.

Việt Nẫm liếc nhìn lớp bụi trên mặt đất, vài chỗ có dấu chân lộn xộn, nhìn vết giày có lẽ là ba người?

Hai dấu giày có kích thước nhìn xinh xắn hơn dấu giày kia, hai nữ một nam ư?

Cô cẩn thận tránh những manh mối này, dùng điện thoại di động chụp lại tất cả rồi đi tiếp vào bên trong.

Mỗi tầng của tòa nhà dạy học đều giống hệt nhau, khi Việt Nẫm đi qua tầng một tiện thể nhìn thoáng qua, có năm sáu phòng học trống để đầy bàn ghế bỏ hoang.

Âm thanh phát ra từ tầng một, trong phòng học có hai bàn ghế bị lệch vị trí, cửa sổ đã bị ai đó mở ra.

Có người đã từng đi ra từ đây, nhìn dấu vết còn rất mới, hẳn là tiếng động mà Việt Nẫm nghe thấy.

Có vẻ như người nam hoặc nữ đã phát hiện ra Việt Nẫm ở bên dưới, nên mới hoảng sợ nhảy ra từ cửa sổ này.

Việt Nẫm luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô gái nặng khoảng 90 cân (khoảng 45kg) cộng thêm khoảng cách và chiều cao của tòa nhà, sau khi tính toán, cô ấy hẳn là phải rơi ở tầng sáu hoặc là sân thượng!

Bình thường xuống tầng sáu nhiều nhất chỉ mất hai phút, nếu như chạy thục mạng thì thời gian càng ít, từ khi Việt Nẫm phát hiện thi thể đến giờ đã tám phút, vậy vấn đề ở đây là?

Hung thủ đã làm gì trong sáu phút đó?

Việt Nẫm tiếp tục đi lên, lên tới sân thượng cô phát hiện một mảnh giấy bị cục đá đè lên, trên đó có ghi dòng chữ "di thư" bằng nét chữ rất đẹp.

Vì cô nghe thấy tiếng động và những dấu hiệu cho thấy rõ ràng không phải tự tử, có nghĩa là bức di thư này có lẽ không phải do cô ấy viết, Việt Nẫm nhìn sơ qua nó, nội dung đại khái là cảm thấy tuyệt vọng trong cuộc sống, làm cha mẹ mất mặt, cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.. Chữ ký là Dư Mặc.

Dư Mặc?

Việt Nẫm nhớ tới quyển nhật ký bị thiếu nội dung mà hôm qua mình mới bổ sung, trong nhật ký đó có nhắc tới người bạn nào đó nhốt "mình" trong nhà vệ sinh, dội nước lạnh, sau đó làm lành, tên Dư Mặc thì phải?

Việt Nẫm chụp ảnh xong, đồng thời nhìn đến mép sân thượng, trên đó có dấu chân.. Nếu cô ấy từ đây nhảy xuống, vậy tại sao lại có bụi và nếp nhăn trên bụng?

Việt Nẫm từ sân thượng đi xuống, cô nhìn vào phòng học thứ ba trên lầu sáu, thấy bệ cửa sổ được lau cẩn thận.

Cô ấy nhảy xuống từ chỗ này.

* * *

Với tư cách là nhân chứng, Việt Nẫm được mời đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra, vì cô lên sân thượng thu thập chứng cứ nên hiện trường không có người trông coi, nên bị các học sinh đến trường phá hủy hoàn toàn.

"Không phải chúng tôi đã dặn cô ở yên tại chỗ, không được động vào hiện trường sao? Cô chạy lung tung làm gì!" Cảnh sát lập biên bản nhớ lại tình hình lúc đó ở hiện trường mà da đầu tê dại, trên mặt đất đầy dấu chân, học sinh vây xem đều tùy tiện lấy điện thoại ra chụp ảnh, không những thế, vừa đến hiện trường chưa được bao lâu, các phóng viên đã nghe thấy tiếng gió liền chạy tới, đủ loại tin tức tràn lan trên mạng, thậm chí bọn họ muốn phong tỏa cũng không cách nào phong tỏa được.

"Nếu không phải các cô cậu chưa đủ tuổi, tôi đã bắt hết tất cả các người rồi!"

"Tôi nghe thấy tiếng động." Việt Nẫm thành thật trả lời, "Có người từ cửa sổ lầu một trèo ra ngoài, tôi đi vào xem là người nào."

Cảnh sát thẩm vấn tức giận nói: "Vậy cô có thấy ai không?"

"Tôi không đuổi kịp, chỉ nghe thấy tiếng động."

".. Ở độ tuổi này, các cô cho rằng mình là sứ giả công lý hả?" Ai cũng muốn bắt được hung thủ, ở đâu ra nhiều hung thủ như vậy, không chừng chỉ là tiếng gió thổi thôi.

"Vậy thì nói chuyện khác đi." Cảnh sát hơi tò mò khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Việt Nẫm, "Tại sao cô lại xuất hiện ở đó?"

"Đi học." Việt Nẫm nhướng mày nhìn người thẩm vấn hỏi ngược lại: "Anh là cảnh sát thực tập à? Ngày đầu tiên đi làm phải không, cảnh sát Hứa Thành?"

Cảnh sát vẻ mặt kinh ngạc: ".. Khụ khụ, cô biết Hứa đội à?"

Ồ, anh ta không phải, có vẻ như Hứa Thành chắc là đang quan sát qua tấm gương một chiều.

Sắp xếp cấp dưới đi qua xem thái độ của cô, lát nữa chuẩn bị đổi người?

Việt Nẫm vẫy tay về phía bức tường, "Cảnh sát Hứa, không vào à?"

Cậu cảnh sát tái mặt, há hốc mồm không biết nên nói cái gì, thấy anh ta như vậy, cô tốt bụng nhắc nhở: "Anh không biết, quy tắc ẩn núp, mấy lão hồ ly hay mặc thường phục, chỉ có cảnh sát tuần tra mới mặc đồ này, họ không nói anh biết, thứ nhất là vì bài xích người mới, thêm nữa là anh đơn phương một mình thẩm vấn tôi, không có người cũ nào theo, còn để anh mặc bộ đồ này.. là vì đe dọa tôi thôi." Việt Nẫm đã tiếp xúc với họ nhiều, vì vậy cô đương nhiên biết một số quy tắc thẩm vấn.

"Anh là lính nhảy dù vào à?" Bị xa lánh và ra oai phủ đầu nhưng vẫn được làm ở đây, chỉ có những người mới nhảy dù vào mới bị người ta bài xích như vậy.

Ken két------

Cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, cảnh sát đứng lên nhường chỗ ngồi, "Hứa đội!"

Người đàn ông áo sơ mi trắng phất tay với cậu cảnh sát, để đồ trong tay xuống, nhìn Việt Nẫm, "Cô từng học tâm lý học? Còn học được hệ thống chuyên môn rất tốt nữa?" Nhìn kết quả này có vẻ như cô học rất tốt, đến nỗi mấy người mới chưa hỏi được gì đã bị cô lừa rồi.

Trình độ này không thể trong ba hoặc năm năm là học được.

"Cô bé dự định sau này trở thành cảnh sát?" sau khi sắp xếp tốt các thứ, Hứa Thành không vội tìm hiểu tin tức với cô, ngược lại cùng cô nói chuyện phiếm nhằm dễ dàng tiếp cận cô hơn.

Từ cuộc trò chuyện với nhau, có lẽ đã nắm được thông tin của Việt Nẫm, Hứa Thành mỉm cười, "Được rồi, sau khi tan sở chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện, vì cô đã hiểu rõ quy tắc ở đây, vì vậy nhân tiện cho thực tập sinh chúng tôi hỏi một vấn đề."

Hứa Thành dù sao cũng không phải tân binh mà Việt Nẫm đã từng trải qua, anh ta nói lời khách sáo xong thì việc nên làm cũng phải làm, anh ta hiểu những gì Việt Nẫm đã nói trước đó, làm rối loạn tiết tấu của đối phương, chuyển từ bị động sang chủ động.

Cao thủ so chiêu chỉ cần vài cái chớp mắt.

Chậc, trẻ con ngày nay thông minh thật, không thể tin được.

Hứa Thành nháy mắt với thực tập sinh, bảo anh tiếp tục hỏi: "Chúng tôi đương nhiên biết cô đi học, thời gian học là 8 giờ, cô chưa tới 7 giờ đã đến, từ cổng trường đi thẳng mấy chục mét là tới khu dạy học, cô tại sao phải lượn một vòng từ khu nhà dạy học bỏ hoang đi vào?"

Đến trường sớm, hơn nữa xuất hiện ở hiện trường ít người qua lại, làm gì trùng hợp như vậy, tất cả chuyện này giống như là có ai đó sắp đặt.

"Cho nên anh nghi ngờ tôi?"

"Hiện tại, chúng tôi chỉ đang tiến hành điều tra, nghi ngờ là hợp lý, yêu cầu cô hỗ trợ điều tra, nếu cô thực sự có hiềm nghi, như vậy hỏi thăm thông tin sẽ trở thành thẩm vấn." Hứa Thành gõ cán bút xuống bàn, "Vậy nên cô hiểu chưa?"

"Đã hiểu." Việt Nẫm hất đầu chỉ vào camera đang ghi hình, "Bỏ thứ đó xuống, vì đây là yêu cầu hỗ trợ điều tra nên không cần mở camera." Khi camera đã được mở lên, ý nghĩa của hỏi thăm tin tức cũng sẽ thay đổi.

Hứa Thành nở nụ cười, "Cô bé rất khá, được rồi, nói đi, sao lại xuất hiện sớm như vậy."

"Thời gian trả phòng của khách sạn là 6 giờ, tối qua tôi ở khách sạn thứ ba trong con hẻm tối, khách sạn có ghi chép ra vào, 6h30 gọi đồ ăn ở quán ăn trước cổng trường, 7 giờ thấy lớp học chưa mở cửa nên tôi tùy tiện đi dạo một vòng dãy nhà bỏ hoang."

"Khách sạn? Cô là học sinh sao lại ở đó?" Thực tập sinh ghi lại tất cả thông tin, "Cô không phải người thành phố này đúng không? Sao cô không sống ở nhà?"

"Điều này không nằm trong phạm vi hợp tác của tôi, cảnh sát Hứa."

Hứa Thành đá người thực tập dưới gầm bàn, bảo anh ta thay đổi câu hỏi, nhưng anh ta thì lật xem kết quả điều tra vừa mới lấy được, bên trong viết rõ quan hệ giữa Việt Nẫm và nạn nhân.

"Sau đó cô có phát hiện thêm gì ở hiện trường không?"

"Không có."

Hứa Thành liếc mắt nhìn thực tập sinh, "Bạn học của cô nói cô và cô gái nhảy lầu có quan hệ rất tốt, như hình với bóng? Vậy lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy trước khi cô ấy nhảy lầu là khi nào? Ở đâu?"

"Quan hệ bình thường thôi." Việt Nẫm nhớ đến nội dung trong nhật ký, cùng với bộ dáng hôm qua cô gặp, "Ngày hôm qua ở bệnh viện thành phố, chúng tôi không đi cùng nhau, tình cờ gặp nhau trong thang máy."

"Cô ấy bị bệnh à?"

"Không biết nha."

"Cô biết." Hứa Thành nhìn dáng vẻ của Việt Nẫm liền biết cô biết rõ chuyện gì đang xảy ra. "Cô biết nhưng cô không nói, tại sao?"

Tại sao? Nói cho họ biết kết quả suy đoán của mình? Còn bằng chứng thì sao?

Nếu giải thích thì rất phiền phức, sau khi suy nghĩ Việt Nẫm chỉ đáp: "Các anh chờ kết quả khám nghiệm tử thi đi."

Cảnh sát thực tập: "..."

Hứa Thành dường như đã nghĩ ra điều gì đó, im lặng không nói gì.

Việt Nẫm thành thật nói hết tất cả những gì mình biết và nhân tiện ăn trưa ở đây luôn, buổi chiều Hứa Thành liền bảo cô ký tên.

"Có muốn tôi giúp cô gọi ba mẹ đến đón không?"

Việt Nẫm im lặng một lúc, sau đó nhìn vào đôi mắt tươi cười của Hứa Thành, "Anh cố ý."

Hứa Thành nhìn cô gái nhỏ rồi xoa đầu cô, như vừa nhắc nhở vừa khuyên nhủ, "Cô rất thông minh, nhưng có một số việc không thể ỷ vào mình thông minh mà làm, cho dù không tra ra dấu vết nhưng cũng không thể làm, cô hiểu không?"

"Cảnh cáo?"

"Không, tôi chỉ muốn cô dọn sạch cái đuôi của mình thôi." Hứa Thành chớp mắt nhìn Việt Nẫm, "Lời khuyên của người đã từng đến đây."

Anh chàng này....... rất thú vị.

--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----